Chương 42: Cùng nhớ (4)

Kỳ nghỉ Đoan Ngọ thoắt cái đã trôi qua. Kỳ thi Đại học ngày 8 tháng 6 chấm dứt.

Ngày hôm đó, trời mưa rất lớn…

Từ đó, Nam Kinh liên tục âm u có mưa.

Chuyện liên quan đến việc em gái mười hai tuổi của Mục Sinh bất ngờ tỏ tình khiến Hạ Kỳ thăng hạng từ "không nhạy cảm bình thường" thành "thẳng đuột như cột điện" cũng dần rơi vào quên lãng trong tháng 6 bộn bề bài tập.

Lúc này, Hạ Kỳ nhìn cơn mưa to không ngớt bên ngoài mà hơi ủ rũ.

Hôm nay đến kỳ kinh nguyệt.

Buổi sáng mưa nhiều, giày cô bị ướt. Trong lớp lại mở điều hòa mạnh, gió lạnh thổi vù vù. Lúc này chân cô đã lạnh đến mức không còn cảm giác gì.

Trong tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, cô gái nhỏ như một cỗ máy học tập cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà gục xuống bàn ngủ.

Hạng nhất trong lớp lại ngủ trong tiết tự học, đúng là hiếm lạ.

Lớp trưởng ngồi trên bục giảng cũng bị giật mình, mãi lâu sau mới đi xuống nhỏ giọng hỏi: "Hạ Kỳ sao thế? Không khỏe à?"

Mai Tử ngẩng đầu lên dè dặt nhìn sang bên cạnh, nói giọng mũi: "Là bà dì đến… Không thoải mái lắm, mình thấy ngủ chút là khỏe lên liền thôi."

"À à. Không thì về ký túc ngủ đi? Ngủ trong lớp không thoải mái đâu. Về ký túc ngủ một hai tiếng còn theo kịp được giờ tự học buổi tối… Chứ để cậu ấy nằm bò ra đây một tiếng đồng hồ, đến tiết tự học buổi tối chưa chắc đã tỉnh táo được."

"Hả? Nhưng mà cậu ấy ngủ rồi…"

Hai người đang nói chuyện, cô gái nhỏ ở bên cạnh đã ngồi dậy, ngái ngủ ngáp một cái rồi nói: "Cậu nói đúng đó."

Mai Tử tròn mắt: "Ơ? Không phải lúc nãy còn đang ngủ sao?"

Hạ Kỳ nhăn mày xoa huyệt Thái Dương: "Khó chịu, không ngủ được… Lớp trưởng xin phép giúp mình nhé, mình về ký túc nghỉ một chút."

Nói rồi, Hạ Kỳ bắt đầu thu dọn mấy tập đề hôm nay.

Dịch Thời nghiêng nửa người sang, thấp giọng nói: "Có chuyện gì thì gọi điện cho mình. Mình có mang điện thoại đây. Mình gọi ít đồ ăn nhẹ bên ngoài, lát tan học đưa Mai Tử với Nghê Nghê mang về ký túc, mấy cậu ăn chung với nhau."

"Ừ… Cảm ơn."

"Khách sáo cái gì, nghỉ ngơi cho khỏe."

"Ừ."

Mai Tử cũng kéo kéo tay áo cô, đưa cho cô một hộp thuốc: "Mang đi, về uống một viên, ngủ một giấc là được."

Hạ Kỳ cúi đầu nhìn một cái, cầm vào trong tay, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Cô gái khoát tay với cô: "Mau về đi, mặt cậu chẳng còn chút hồng hào nào nữa rồi. Đợi hết giờ tự học buổi tối mình với Nghê Nghê về xem cậu."

"Ừ. Được."Một mình Hạ Kỳ đi đến cổng tòa nhà.

Mưa rất lớn. Mặc dù mới 5 giờ chiều nhưng trời đã đen thui, mây trên đầu nặng nề u ám.

Dù "soạt" một tiếng được mở ra, mưa rớt lộp bộp lên dù.

Gió thổi vào người có hơi lạnh…

Cô gái không kiềm được run một cái, kéo sát quần áo lại đi về hướng ký túc.

Sau khi về ký túc, cô lại lười tìm nước ấm mà uống luôn nước lạnh dư lại trong ly, uống một viên Ibuprofen rồi lên giường ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!