Chương 40: Cùng nhớ (2)

Ngày hôm sau, tiết Đoan Ngọ.

Ông bà cùng đến đón lễ, ngồi trong phòng khách gói bánh ú.

Hạ Kỳ ở trong phòng học, quạt gió chạy ù ù thổi rèm cửa bay lên phấp phới.

Bên ngoài cánh cửa cách âm không tốt vọng đến tiếng nói chuyện của mọi người.

"Đồng chí Hạ Cảnh Hòa, ông có thể gói cái bánh ú này chặt chút được không? Tôi mới cầm lên đã bung hết ra rồi."

"Bà Trần, bà thấy mình tốt hơn tôi chỗ nào?"

"Tôi quả thật không biết gói nhưng ít ra tôi tự hiểu lấy mình…"

"Không sao, không sao, miệng hai đứa hoạt động là được rồi. Mẹ với ông Hạ gói cho. Ông Hạ đã học cả tuần trời, phải để cho ông ấy thể hiện tài năng chứ."

Phòng khách ồn ào thế nhưng đầu bút cô gái nhỏ từ đầu đến cuối vẫn không ngừng.

Mãi cho đến khi màn hình điện thoại hiển thị thời gian tự học kết thúc, tiếng chuông nghỉ ngơi vui vẻ vang lên, bấy giờ Hạ Kỳ mới thoát ra khỏi phần mềm tự học.

Trên Wechat có không ít tin nhắn gửi đến. Hạ Kỳ mở avatar hình mèo Bố Bố của Doãn Hãn Thần ra trước.

[Livestream đút sữa, có muốn ghé qua xem không?] [Chuyển tiếp.]

Thời gian là 10 phút trước.

Mai Tử liên tục gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ ba người, hết tin này đến tin khác, điện thoại di động không ngừng rung lên.

[Mai Mai Tử: Lần đầu tiên mình thấy nhiều mèo con như thế luôn á! Lại còn là livestream! Đáng yêu chết mất thôi!]

[Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]

[Mai Mai Tử: Tay của Thần Đại đẹp quá đi mất! Nhìn mà DNA của mình cũng rạo rực!]

Hạ Kỳ bị cô nàng chọc cười, mở tin nhắn chuyển tiếp của Doãn Hãn Thần ra.

Vừa vào đã nghe thấy tiếng bú sữa mẹ "chóp chép".

Một con mèo nhỏ ngậm núm ti giả m*t sữa thỏa thuê, đôi bàn chân nhỏ vô thức đạp không khí.

Bốn con khác vây bên cạnh, kêu lên meo meo.

Giọng nói dịu dàng của cậu trai vang lên từ bên cạnh: "Chào đời ngày 3 tháng 5, hôm nay mấy bạn nhỏ này mới vừa tròn tháng, ăn càng ngày càng nhiều, sau này phải càng cố gắng bán tranh để nuôi chúng nó rồi."

"Được rồi, được rồi, không còn sữa nữa rồi, không thấy hút mãi chẳng ra gì à?"

"Ti giả này đâu phải của mẹ chúng mày, có cọ cũng vô ích thôi, không ra sữa đâu."

Trên màn hình chat toàn là tiếng cười ha ha của mọi người.

[Đại Đại làm tôi cười chớt mất! (Đừng có cọ tôi, tôi không có sữa đâu!) (Không mà!)]

[Nói chứ, bé Hồng mới ăn xong mà, sao cũng nằm bên chân chờ được đút sữa thế kia.]

[Ha ha ha ha, tôi cũng thấy nè! Báo cáo! Bắt được một con đục nước béo cò muốn ăn hai lần!]

Sau khi mấy con mèo cưng này chào đời, vì để phân biệt chúng nên y tá ở bệnh viện thú cưng đã đeo cho mỗi con một cái vòng cổ màu sắc sặc sỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!