Chương 37: Thượng Hải (7)

8 rưỡi sáng, trong nhóm lớp bắt đầu sôi nổi.

[Mai Mai Tử: Kỳ Kỳ, chúng mình rửa mặt xong rồi. Cậu đi đâu đấy? Chẳng lẽ đang ở trong sân học từ vựng à?]

[Nghê Nghê Tử: @Kỳ Kỳ Tử, về trang điểm đi!]

[Mai Mai Tử: … Thành tích thi có rồi. Mẹ tôi ơi… @Kỳ Kỳ Tử, cậu xếp hạng nhất á á á! Kỳ của mình giỏi quá đi mất thôi!]

[Mai Mai Tử: … Ôi đệt, anh Thời hơi thảm… Thành tích của cậu ta càng ngày càng tuột dốc nghiêm trọng. Lần này điểm của cậu ta với Dương Tử ngang ngang nhau, chỉ cao hơn Dương Tử một chút xíu thôi.]

Hạ Kỳ đọc tin nhắn thì có hơi sửng sốt.

Mới nãy Doãn Hãn Thần buồn lo chuyện của Bố Bố, cô đọc thông báo thành tích trong nhóm lớp cũng chỉ nhìn lướt qua mình rồi vội vàng đóng lại, sau đó vì thành tích của mình không tốt mà cứ khóc mãi. Hoàn toàn không để ý đến Dịch Thời thi cử thế nào.

Thành… Thành tích của cậu ta lại rớt xuống rồi sao?

Doãn Hãn Thần thấy vẻ mặt của cô không đúng mới vội vàng hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

Hạ Kỳ mím môi… Một lần nữa mở bảng thông báo thành tích trong nhóm lớp.

"Mai Tử nói, hình như Dịch Thời thi không tốt lắm… Mình xem thử đã."

Trừ mười cái tên đầu tiên, ngón tay của cô gái nhỏ dò xuống dưới từng chút từng chút, càng dò xuống càng bất ngờ.

Đến tận tên thứ hai mươi lăm vẫn không thấy tên Dịch Thời.

"Sao lại…" Cô không dám tin, nhỏ giọng thầm thì: "Xuống nữa là ngoài top 30 rồi."

Doãn Hãn Thần cũng lại gần: "Bình thường cậu ta ở vị trí bao nhiêu?"

"Bình thường cậu ta hay tranh hạng nhất trong lớp với mình. Nhưng năm nay bất ngờ chuẩn bị ra nước ngoài… Nhiều chuyện phải làm, còn phải thi cử nên thành tích cứ tụt dốc mãi. Kỳ thi hồi tháng 4 đó, cậu ta xếp hạng thứ 10 trong lớp. Mai Tử nói lần này cậu ta còn tệ hơn nữa…"

Doãn Hãn Thần: "… Mình thấy, trước đó cậu ta là hạng nhất hạng nhì, cho dù có tụt dốc thì cũng không có khả năng tụt thấp đến thế. Có phải cậu bỏ sót mất khoảng ở giữa rồi không?"

Hạ Kỳ: "Hử… Chắc không đâu. Mình đếm rất kỹ mà."

Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động lại nhảy ra một tin:

[Mai Mai Tử: Ôi trời! Ôi trời ơi! Lần này anh Thời thi được hạng 8! Tốt hơn tháng 4! Là cái tên Dương Tử mắt to mày rậm tiến bộ! Lúc nãy mình liếc mắt thấy Dương Tử, lại thấy phía trên Dương Tử là anh Thời nên không để ý hạng của hai người họ. Cái tên này!]

[Mai Tử Anh Thời Nghệ Sĩ: @Dương Tử tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi! Cậu được đấy!]

[A Trạch: Cái gì? Cái gì?]

[A Trạch: Úi trời! Dương Tử! Trâu bò thế! Đã sắp ngang bằng anh Thời rồi!]

["Gọi anh Thời" vỗ vai "Dương Tử"]

[Gọi anh Thời: Tốt lắm.]

[Dương Tử: Có chí thì nên. jpg]

Hạ Kỳ nhìn hai người Mai Tử nhắn tin qua lại trong nhóm, thở dài nhẹ nhõm một cái.

Hóa ra chỉ là hiểu nhầm…

Doãn Hãn Thần thấy rõ biểu cảm của cô gái nhỏ.

Cậu đứng dậy cầm khăn giấy và ghế trả về chỗ cũ, giọng tùy ý hỏi: "Thấy thành tích của Dịch Thời không tụt dốc thì vui đến thế à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!