Chương 36: Thượng Hải (6)

Ở homestay một buổi tối, 7 giờ sáng, Hạ Kỳ tự nhiên tỉnh lại.

Từ khe hở rèm cửa sổ có thể thấy sắc trời sáng choang bên ngoài.

Trên chiếc giường lớn bên kia, Mai Tử và Nghê Nghê còn đang ngủ say.

Họ đã bàn bạc từ tối qua, không vội vào ngay lúc mở cửa. Cả nhóm sẽ xuất phát vào khoảng 9 giờ, như vậy vào cửa không cần xếp hàng.

Hạ Kỳ lặng lẽ xuống giường, vào nhà vệ sinh súc miệng, sau đó tránh ở bên trong nhỏ giọng gửi tin nhắn cho Doãn Hãn Thần: "Doãn Hãn Thần, cậu đã dậy chưa?"

Trên khung hội thoại ngay lập tức xuất hiện biểu tượng đang nhập, sau đó lại mất tiêu…

Lên rồi lại tắt, tắt rồi lại lên một lúc lâu mới có một câu nói gửi đến: [Cậu dậy rồi à? Mình vừa hay có chuyện muốn nói với cậu.]

[Ồ? Thế để mình qua.]

[Ừ.]

Vì thế, cô gái mặc đồ ngủ khẽ ngáp một cái, xách theo túi đồ vệ sinh cá nhân ra khỏi phòng.

Mở cửa ra, rèm cửa phòng đối diện đã được kéo mở, cửa sổ cũng mở toang.

Một cơn gió lùa qua, còn mang theo cả hương hoa cỏ bên ngoài.

Thế nhưng cậu thiếu niên lại đeo đôi quầng thâm dưới mắt, nhìn như cực kỳ mệt mỏi.

Điện thoại di động trong tay giơ lên, đang gọi video với người khác.

"Cậu… Có chuyện gì thế?"

"Tối qua Bố Bố chuyển dạ. Mẹ mình không phát hiện. 4 giờ sáng bị tiếng kêu của nó đánh thức mới biết là nó khó sinh. Mình đã liên lạc với một bệnh viện thú cưng, đưa đi trong đêm rồi, cũng đã tiêm thuốc hỗ trợ sinh và chống viêm, nhưng… Nó vẫn rất khó chịu, cứ kêu mãi."

Đang lúc nói chuyện, từ trong điện thoại di động lại vang đến tiếng mèo k** r*n rỉ nghẹn ngào.

Hạ Kỳ nghe thấy âm thanh này mà trong lòng cũng đau nhói.

Cô nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên. Quả nhiên nhìn thấy hàng chân mày nhíu chặt của đối phương.

"Bao lâu rồi… Có cần mổ lấy con không?"

"Bác sĩ nói thử sinh tự nhiên trước… Nó mới chuyển dạ chưa lâu…"

Vừa dứt lời, trong điện thoại di động lại vọng đến tiếng mèo kêu đau đớn.

So với vừa nãy, tiếng kêu này nghe thê lương hơn nhiều.

Doãn Hãn Thần suýt không cầm chắc được điện thoại.

Cậu hít sâu vào một hơi, hỏi: "Nó thế nào rồi? Sao lại kêu đau như vậy?"

"Bố Bố, Bố Bố ngoan… Anh đây. Chịu đựng một lát là được rồi. Mẹ, mẹ v**t v* nó một chút, cho nó có cảm giác an toàn."

"Bác sĩ đâu? Bác sĩ? Mổ bụng đi đừng chờ nữa. Bây giờ mổ liền, nó đang đau lắm rồi…"

Qua lời nói gấp gáp có thể thấy rõ cậu nam sinh đang sốt ruột đến mức nào. Cô ý tá ngay lập tức đáp lời rồi đi đến.

"Đến đây, đến đây. Vẫn không sinh được sao? Để tôi sờ một cái xem nào…"

"Chị Lý! Bác sĩ Lý!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!