Cậu ấy lén bỏ một viên kẹo trái cây vị dâu vào túi của cô, hỏi cô có ngọt không.
Cô trả lời: Ngọt lắm.
Cậu ấy bảo: Vậy đừng khóc nữa được không?
Doãn Hãn Thần, mình sẽ nhớ cậu, sẽ luôn nhớ cậu.
- Trích sổ ghi chép của Hạ KỳMột tuần sau, cuối cùng kỳ thi năng lực học tập THPT của Giang Tô* cũng đến.
(*) Nữ chính ở thành phố Nam Kinh thuộc tỉnh Giang Tô.
Sau khi kỳ thi năng lực kết thúc, chưa được mấy ngày trường học lại bắt đầu tổ chức kỳ thi tháng như thường lệ.
Sáng ngày 30 tháng 4, cuối cùng cô cũng thi xong môn cuối, chào đón kỳ nghỉ 1-5 dài năm ngày.
Cơn mưa bão lớn ở Nam Kinh và Thượng Hải vừa lên hot search hai ngày trước, nhiệt độ có giảm chút đỉnh nhưng hôm nay trời lại nóng lên.
Hạ Kỳ và Dịch Thời thi cùng phòng, hai người lần lượt bước ra. Dịch Thời tự giác đeo túi hành lý của mình và đẩy một chiếc vali màu xanh đi ra ngoài.
Trên đường đi, cô gái có hơi im lặng, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Cuối cùng mới đi đến đại sảnh trống trải ở lầu một, Dịch Thời kéo vali đi song song với cô.
"Sao vậy? Sao lại buồn bực không vui? Sắp đi Thượng Hải rồi mà còn không vui à?"
Hạ Kỳ lắc đầu: "Không... được đi Thượng Hải mình rất vui, chỉ là cảm thấy lần thi tháng này mình làm bài chưa tốt... có nhiều câu mình không chắc chắn lắm."
Chàng trai bên cạnh hơi khựng lại, lấy một cây kẹo m*t từ trong túi ra, bóc giấy gói kẹo rồi đưa cho cô: "Không có việc gì mà ăn một cây kẹo m*t không giải quyết được, nếu không được thì ăn hai cây."
Viên kẹo hai màu quấn xoắn vào nhau một cách có trật tự, tỏa ra mùi trái cây ngọt ngào.
Thấy cô do dự không phản ứng gì, chàng trai lại cầm cây kẹo dứ về phía miệng cô: "Ăn đi, thi xong rồi đừng nghĩ nhiều nữa. Tuần trước vừa thi năng lực xong, mọi người đều lo cho kỳ thi đó cả, có ai rảnh mà học mấy cái mới đâu? Mình thấy không chỉ cậu mà cả trường đều sẽ rớt thê thảm trong lần thi tháng này thôi. Đừng có chuyện gì cũng tự trách mình, nhé?"
Lần này Hạ Kỳ cầm lấy kẹo m*t, nhẹ nhàng m*t một miếng.
Vị dâu tây, còn thoang thoảng mùi sữa.
"Đấy, thế mới đúng chứ, cậu xem học kỳ này của mình đi. Mình nói cho cậu nghe, chuyện thành tích giảm sút chỉ có lần đầu tiên là khó chấp nhận được thôi, giảm nhiều lần sẽ chai lì ngay. Dù sao cũng là chữ "mặc kệ" to đùng. Chỉ cần kỳ thi năng lực được A, cuối kỳ có thành tích tốt một chút, không ảnh hưởng đến việc mình đăng ký vào đại học thì những việc khác thế nào chẳng được.
Cậu cũng vậy, đừng khắt khe bản thân quá."
Nói xong, cậu ta cũng lấy một cây kẹo m*t ra, cắn một cái rồi nhai rốp rốp.
Hai người vừa ra khỏi khu dạy học, Mai Tử, Nghê Nghê và hai anh em Trần Chí Trạch lập tức vây lấy họ.
"Hu hức hức hức... Anh Thời, kỳ thi lần này khó quá, iểm tệ thảm hại luôn..."
Trần Chí Trạch khóc lóc kể lể, khoa trương lau nước mắt.
Ba người còn lại lập tức cảm thấy đồng cảm sâu sắc:
"Mị cũng vậy."
"Mị cũng thế..."
"Đây nữa."
Nói xong, cả đám đồng loạt xị mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!