Chương 30: Nam Kinh (18)

Hơn một tuần sau, bà chủ siêu thị và thầy chủ nhiệm cùng đến bệnh viện thú cưng đón mèo con về.

Nhóc con trông khỏe khoắn hơn trước rất nhiều, cân nặng tăng lên đáng kể, không gầy yếu như lúc trước, lông cũng mềm mại mượt mà hơn hẳn.

Hạ Kỳ quay lại video chơi cùng mèo, chụp thêm rất nhiều ảnh rồi gửi tất cả cho Doãn Hãn Thần.

Hôm nay trường được nghỉ, nhóm Hạ Kỳ thăm Lá Nhỏ xong thì chia tay nhau về nhà.

Sau bữa tối, Hạ Kỳ làm thêm hai bộ đề thi, rửa mặt rồi bò lên chiếc giường nhỏ của mình, gọi video cho Doãn Hãn Thần vào thời gian đã hẹn từ trước.

Thiếu niên mặc áo thun trắng lập tức xuất hiện trên màn hình, Bố Bố trong lòng ngực cậu mập hơn hẳn trước đây.

Nó đang duỗi chân nhỏ, chậm chạp chạm vào dây tai nghe của cậu.

"Bụng của Bố Bố lại lớn hơn rồi..."

Hạ Kỳ vừa nói vừa vươn ngón tay chọc chọc trên màn hình.

"Trong đây có tận năm bé, còn nửa tháng nữa em ấy phải sinh rồi... Đây là lần đầu em ấy có em bé nên hình như hơi sợ, gần đây em ấy rất bám mình. Mình đã xin học ngoại trú nửa tháng, thuê một chung cư ở gần trường học với mẹ để chuẩn bị chăm sóc em ấy ở nhà mới. Tiếp đó mình phải chuẩn bị thức ăn cho mèo mang thai, còn phải kiểm soát lượng thực phẩm dinh dưỡng nạp vào nữa."

Hạ Kỳ sửng sốt: "Thức ăn cho mèo mang thai? Còn có cái này à? Phải làm như thế nào..."

"Ừm, mua các loại thịt cá, xé nhỏ rồi trộn đều mang đi hấp chín, sau đó thêm các thực phẩm dinh dưỡng hỗ trợ vào. Cố gắng đảm bảo dinh dưỡng cân đối nữa... Đợi cuối tuần nào đó mình livestream cho cậu xem một lần là biết ngay."

"Nghe có vẻ hơi vất vả..."

Chàng trai trong màn hình nhẹ nhàng dùng ngón tay v**t v* lưng bé mèo: "Không vất vả mấy, dù sao cũng phải chăm sóc mèo mang thai mà... mệt một chút không sao cả. Ngày hôm qua em ấy đột nhiên nôn ra, ba mẹ mình còn bị ẻm dọa sợ. Hiện tại bụng em ấy đã to lắm rồi, em bé bên trong ép vào dạ dày nên em ấy mới nôn ra."

Nói rồi, đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng v**t v* bụng bé mèo: "Sinh lứa này xong, mình sẽ dẫn em ấy đi triệt sản... Sau này không sinh nữa, vất vả quá."

"Ừm, khi nào em ấy sinh vậy? Có phải sắp rồi không?"

"Ngày sinh dự tính vào đầu tháng 5... Chắc là sau ngày 1-5."

Sau 1-5, chẳng phải là sau khi trở về từ Thượng Hải à...?

"Mình nhớ phối giống vào tháng 2... Nhanh như vậy đã phải sinh rồi, thời gian mang thai của mèo ngắn thật."

Chàng trai mím môi cười: "Chỉ nói về mình thôi, cậu thì sao? Gần đây thế nào rồi? Mình đã xem hết ảnh và video cậu gửi, Lá Nhỏ đang hồi phục rất tốt, trông khỏe hơn nhiều so với ảnh chụp lần trước."

Cô gái nhỏ thao thao bất tuyệt chia sẻ sinh hoạt gần đây của mình: "Đúng đó, hôm nay lúc mình nhìn thấy Lá Nhỏ cũng bất ngờ lắm, không ngờ em ấy có thể hồi phục nhanh như vậy, mập lên hẳn... Ầy, dạo này mình bận quá, sắp thi tháng rồi... còn chưa đến hai tuần nữa. Gần đây mình đang ôn tập, sau này có thể vào trường đại học top đầu hay không đều phụ thuộc lần này."

Cô nói, thiếu niên nghiêm túc lắng nghe.

Mãi đến khi bé mèo ở đầu bên kia ngáp một cái thật to, cô mới nhận ra mình đã nói lâu lắm rồi.

Cô chợt ngượng ngùng mím môi: "Hình như mỗi lần nhắc đến việc học thì mình lại nói không ngừng nghỉ... Ờm, có phải hơi nhàm chán không?"

Nhưng thiếu niên chỉ lắc đầu, nói: "Không, mình rất thích nghe..."

Sau đó cậu cũng nói về chuyện của mình.

"Mình học tiết văn hóa trong trường đặc biệt, nhưng không theo hệ thống lắm, ba mình tìm một giáo viên dạy kèm riêng cho mình, đại khái là một tuần một lần, mỗi lần hai tiếng. Mình học cực kỳ chậm... phải rất cố gắng để nhớ được nhiều thứ."

"Thật ra mình cực kỳ không thích học. Mỗi lần học là mình lại có cảm giác đầu óc mình như một miếng đậu hủ vậy... một cục to, vừa thô vừa nặng, còn không dễ khống chế."

"Mình rất hâm mộ những bạn học tốt như cậu... Dường như học cái gì cũng rất nhanh, không cần tốn thời gian công sức để suy nghĩ..."

Nói đến đây, cậu mỉm cười tự giễu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!