Hạ Kỳ ôm bé mèo, ngoan ngoãn không nhúc nhích, đầu cũng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Điện thoại của cô còn để trên bàn cạnh cửa sổ, trên tay không có thứ gì để chơi nên cô đành chơi với chú mèo béo trong lòng.
Lúc Doãn Hãn Thần bưng một ly nước ấm đến, bé mèo lông xù xù đang nằm trong lòng ngực cô gái, cả thân mèo đều lật lại.
Cái bụng trắng nõn lộ ra, cổ họng còn phát ra tiếng "grừ grừ" nho nhỏ.
Cổ cô gái hơi cúi xuống, tóc mai dài lưng chừng ở hai bên ngoan ngoãn rũ xuống, lông mi vừa dài vừa dày.
Ánh đèn vàng ấm áp, ngay cả không khí cũng dần yên tĩnh.
Chàng trai cẩn thận bước đến, đạp lên boong thuyền bằng gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Hạ Kỳ nghe thấy tiếng động chợt ngẩng đầu, thiếu niên đưa cho cô một viên chocolate sữa nhỏ.
"Uống chút nước ấm, ăn viên chocolate sẽ đỡ hơn đấy."
Cậu nói rồi lại nửa ngồi xổm xuống, xoa đầu của bé mèo, xé mở một túi cá khô nhỏ đút vào miệng nó.
Mèo con lè lưỡi l**m túi đồ ăn vặt phát ra tiếng sột soạt.
Hạ Kỳ cầm ly uống vài ngụm, nỗi sợ cuồn cuộn trong dạ dày cuối cùng cũng giảm một chút, cô nói: "Cảm ơn, gây thêm phiền toái cho cậu rồi. À, chocolate bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu..."
"Không cần đâu, cho cậu đấy."
Hạ Kỳ hơi xấu hổ, cô cắn một miếng chocolate nhỏ, hỏi đối phương: "Cậu chưa từng gặp được người khách nào phiền toái như tôi đúng không? Không kiếm được bao nhiêu tiền của tôi mà còn phải cho không một viên chocolate."
Chàng trai bị cô chọc cười: "Làm gì khoa trương đến thế, tôi đâu phải là Grandet "vắt chày ra nước", một viên chocolate mà thôi, cậu cứ yên tâm ăn di, không đủ thì vẫn còn. Nhưng mà cậu là người đầu tiên đến Đảo Tây làm bài tập mà tôi thấy đấy."
Cô gái thở dài: "Hết cách rồi, sắp đến học kỳ sau của lớp 11, hiện tại các đàn anh đàn chị đều đang căng thẳng chuẩn bị cho kỳ thi, vào thời gian này năm sau là đến lượt chúng tôi rồi. Không học thật tốt thì sau này không vào 985 và 211* được, một bước chậm là chậm cả đời..... Ai cũng học điên cuồng, cạnh tranh chết mất..."
(*) 985 và 211: Đây là 2 đề án xây dựng các trường đại học trọng điểm hướng tới mục tiêu đạt đẳng cấp thế giới của Trung Quốc. Dự án đề xuất danh sách các trường nằm trong diện được chính phủ ưu tiên phát triển.
Chàng trai ôm bé mèo lên ngồi vào chỗ đối diện cô, nói: "Nghe có vẻ áp lực ghê."
Hạ Kỳ gật đầu theo: "Đúng rồi... Cậu không biết à... Ơ? Không đúng... Cậu cũng đang học trung học đúng không?"
Cô nhớ Mai Tử từng nói rằng anh trai nhỏ này cũng đang học lớp 11.
Tại sao cậu không chỉ không có tí đồng cảm nào mà ánh mắt nhìn cô còn xen lẫn chút... đồng tình khác thường?
Bàn tay đang v**t v* mèo của thiếu niên khựng lại, sau đó dịu dàng cười cười: "Tôi không học ở trường trung học bình thường, không có nhiều áp lực như vậy."
Lúc này Hạ Kỳ mới nhớ ra, người ta là họa sĩ blogger có mười mấy vạn fan trên mạng nên tất nhiên sẽ không đi theo con đường phổ thông bình thường, sau này chắc chắn sẽ là thí sinh thi vào ngành nghệ thuật.
Hơn nữa, cậu vẽ tranh giỏi như vậy hẳn là không khó để vào được một trường đại học tốt.
"Ừm... tốt thật." Cô nói thầm.
Ánh mắt thiếu niên hơi động, nhẹ nhàng đổi chủ đề, hỏi: "Cậu còn muốn tiếp tục học không?"
Hạ Kỳ vội vàng xua tay: "Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành rồi, không học nữa, nếu học tiếp tôi sẽ nôn ra mất."
"Vậy, lát nữa bạn học của tôi sẽ đến đây cùng trang trí tiệm sách, cậu muốn tham gia cùng không?"
"Hở? Trang trí tiệm sách à?"
Hạ Kỳ mở to mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!