Chương 29: Nam Kinh (17)

Sau khi Doãn Hãn Thần giải thích xong, không có ai lên tiếng.

Mai Tử hít mũi, tìm một chiếc lá ngô đồng to đặt xúc xích vụn lên trên rồi cẩn thận đưa đến trước mặt mèo con.

Bé mèo dơ hầy, gần như không thể nhìn ra màu lông ban đầu. Trước tiên nó thử đặt chân lên lá cây...

Sau đó, bé mèo thận trọng thò lại gần, trong mắt vẫn đầy vẻ cảnh giác.

Sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, cuối cùng nó mới ăn ngấu nghiến đồ ăn trên chiếc lá ngô đồng chỉ to bằng bàn tay.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, dày đặc đập vào trên mái nhà để xe.

Không biết từ khi nào bầu trời đã tối sầm... đèn trong nhà xe sáng lên.

Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng ăn cơm nhỏ nhẹ của bé mèo...

Mai Tử đột nhiên "oa" một tiếng bật khóc.

"Nó thật sự đáng thương quá đi... Hức..."

Giọng nói đầy uất ức của cô gái nhỏ khiến Hạ Kỳ cũng không kìm được mà mắt đỏ hoe.

"Doãn Hãn Thần..." Cô chuyển điện thoại về chế độ nghe bình thường, đi đến một bên rồi nhỏ giọng gọi cậu.

"Ừm, mình đây, cậu nói đi."

"Làm sao để cứu nó đây..."

"Các cậu có thể đưa nó đến bệnh viện thú cưng để tẩy ký sinh trùng trong lẫn ngoài cơ thể, khám sức khỏe, tiêm phòng bệnh, chi phí khoảng 500 tệ. Sau đó tự nuôi nó hoặc tìm người nhận nuôi... Nếu sau khi chữa khỏi rồi lại thả nó ra ngoài thì thà rằng đừng cứu nó... Mình nói như vậy, cậu có thể hiểu được đúng không?"

Nếu cứu nó khỏi hoàn cảnh tàn khốc rồi lại thả nó đi thì chẳng bằng ngay từ đầu chỉ cho ăn thôi.

Hạ Kỳ gật đầu: "Mình hiểu mà..."

"Còn một cách khác là tìm trạm cứu hộ mèo ở Nam Kinh. Thường thì các thành phố lớn luôn có nơi chuyên cứu hộ chó mèo hoang... Hải Nam cũng có, những người thích mèo sẽ tự nguyện góp tiền hàng tháng để duy trì hoạt động của trạm cứu hộ. Cậu có thể tìm tài khoản chính thức trên Wechat hoặc Weibo, chắc là có thể tìm thấy."

"Ừm, được rồi... Để mình bàn bạc với các cậu ấy."

"Ừ, nếu muốn đưa nó đến bệnh viện thì đừng trực tiếp ôm bằng tay, không có bao tay thì tìm hai cái túi nilon tròng lên tay rồi đặt nó vào thùng giấy. Chú ý đừng để nó đụng vào người."

"Được, mình biết rồi."

"Cậu đi đi. Cứ làm như lời mình nói, đừng lười biếng, nhớ giữ liên lạc. Tiền không đủ cũng có thể nói với mình. Các cậu đều là học sinh, còn chưa tự kiếm được tiền, thường ngày mình bán tranh viết sách cũng có thu nhập, 500 tệ không thành vấn đề."

Không ngờ chỉ gọi điện thoại để hỏi ý kiến thôi mà Doãn Hãn Thần lại sẵn lòng làm đến mức này vì một con mèo nhỏ...

Đôi mắt cô gái vừa hết đỏ giờ lại rưng rưng trở lại.

Cô khụt khịt, nhỏ giọng nói: "Năm người tụi mình... gom tiền chắc cũng đủ, đâu cần cậu trả tiền. Được rồi, cậu mau đi chơi bóng đi, đừng để bạn chờ lâu."

"Được rồi... Cần gì nhớ gọi cho mình nhé."

"Ừm ừm."

...Hạ Kỳ cúp điện thoại quay về, bé mèo hoang đã ăn xong và lại lùi về đống lá cây.

Một cục bông nho nhỏ, lông trên đầu run lên từng chặp.

Bốn người ngồi xổm trên mặt đất, mở to mắt mong chờ nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!