Ngày cuối cùng của đại hội thể thao, nắng gắt đến nỗi khó mở mắt được.
Thời tiết cực kỳ oi bức, trên sân thể dục không có tí gió nào.
Hạ Kỳ ngồi trên khán đài, trán chảy đầy mồ hôi vì nóng.
"Không được rồi... nóng quá. Còn phơi nắng nữa mình sẽ bị cảm nắng mất..."
Mai Tử vừa nói vừa cầm bình chống nắng xịt lên người.
Hương bạc hà thoang thoảng bay qua.
"Bây giờ mới tháng tư thôi đúng không? Mình đang ở Nam Kinh chứ không phải Phúc Kiến, Quảng Đông, Tam Á mà? Đúng là vô lý quá đi!"
"Mình thấy dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ hạ nhiệt độ nên đặc biệt mang theo áo khoác... Thứ mình ôm bây giờ hình như không phải áo khoác mà là một cái bếp lò... Nóng muốn chết!"
"Trời oi bức như vậy chắc chắn sẽ có mưa, chỉ là không biết khi nào..."
Các bạn học ở hàng sau đang ồn ào bàn tán.
Ba cô gái đồng thời ngẩng đầu, mặt trời thật lớn… đúng kiểu trong xanh không gợn mây.
Ba người nhìn nhau rồi cùng thở dài.
Mai Tử chỉ vào chiếc áo khoác Hạ Kỳ đang ôm, lắc đầu: "Chậc chậc chậc, có phải cậu cũng tin dự báo thời tiết không?"
Cô gái giật mình.
Ngón tay giấu dưới lớp áo khoác siết chặt lại, khuôn mặt vốn đã đỏ vì phơi nắng càng trở nên đỏ hơn.
Dự báo thời tiết gì chứ, là do đêm qua Doãn Hãn Thần đã nhắn tin cho cô...
Vốn dĩ mấy ngày nay rất nóng, nhiệt độ ngày nào cũng lên đến ba mươi mấy độ, mọi người đã thay sang đồng phục mùa hè tay ngắn. Nhưng đêm qua lúc Hạ Kỳ sắp ngủ, cô lại đột nhiên nhận được tin nhắn của Doãn Hãn Thần.
"Cậu ngủ chưa? Ngày mai Giang Chiết sẽ hạ nhiệt độ, cậu nhớ mang áo khoác dày một chút nhé."
Lúc đó thiếu niên đã nói như vậy.
Vậy nên trước khi tập trung ở sân thể dục sáng nay, cô đã cố ý mang theo áo khoác đồng phục tay dài.
Ai ngờ đại hội thể thao này đã sắp kết thúc rồi mà cô vẫn không chờ được cái "hạ nhiệt độ" của Doãn Hãn Thần.
Hạ Kỳ cử động đôi chân đã mướt mồ hôi vì bị đồng phục phủ lên... Thật sự nóng quá.
"Hay là gọi ly nước chanh đi..." Mai Tử trực tiếp lấy di động ra, mở APP giao đồ ăn: "Nước chanh đá của Mixue thì sao, nửa đường, có đá. Hai cậu uống không?"
Hạ Kỳ mím đôi môi khô nóng của mình, liên tục gật đầu: "Mình muốn một ly không đá, 100% đường."
Nghê Nghê: "Mình cũng muốn một ly, đủ để giao hàng chưa? Gọi thêm hai ly cho Trần Chí Trạch và Dương Tử đi. Dịch Thời chắc cũng một ly luôn, học một mình trong lớp đáng thương lắm."
Mai Tử lầm bầm, ngón tay nhanh chóng bấm vào điện thoại: "Vậy cho Trần Chí Trạch một ly thêm đá đi, cái tên này chỉ thích được ăn thêm đá viên thôi. Dương Tử thì khỏi đá, cậu ta không thích đồ lạnh. Anh Thời... trà sữa vị nguyên bản chắc chắn không sai vào đâu được, ừm... lấy 50% đường thôi nhỉ?"
Sau đó cô nàng chụp hình đơn hàng gửi vào nhóm chat Lục Nhân Hành: "Hỡi những người bạn đã chịu chung cảnh ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, mình có một tin vui muốn thông báo cho mọi người! Chúng ta, phân đội nhỏ sáu người, nhiều nhất 20 phút nữa sẽ có nước mát để uống! Các đồng chí hãy kiên trì nhé! Cuộc sống sung sướng đang chờ chúng ta!"
Tin vui nhận được sự khen ngợi của cả ba bạn học nam.
Nhưng mà...
Nhóm chat vừa bắn quả pháo hoa cuối cùng thì chợt cảm nhận được một cơn gió mát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!