Tháng ba dần dần trôi qua, nhiệt độ không khí cứ giảm xuống rồi lại tăng lên, thoáng chốc đã đến tháng tư.
Vừa kết thúc kỳ thi tháng, mọi người lại bắt đầu chuẩn bị ráo riết cho kỳ thi học kỳ.
Trong khoảng thời gian này, trường tổ chức đại hội thể thao thường niên.
Dù mới vào đầu tháng tư nhưng Nam Kinh đã vượt mốc 30 độ, nhiều học sinh đã mặc áo ngắn tay.
Thật khó để tưởng tượng rằng một tháng trước nơi này còn có một trận tuyết lớn.
"Đang tiến về phía trước là các vận động viên của lớp 3 khối 11, bọn họ đang sải bước đầy mạnh mẽ dưới ánh nắng xuân rực rỡ..."
Trên khán đài, giọng nói của học sinh làm công tác thuyết minh vang lên đầy hứng khởi, Hạ Kỳ ngồi trên bồn hoa nhỏ dưới khu dạy học, cầm di động lướt Wechat.
Sau khi Doãn Hãn Thần bị khui ra việc cậu mắc chứng khó đọc, các fan đã cùng nhau báo cáo phòng livestream của "Cậu Thanh".
Không ngờ đối phương chỉ bị khóa tài khoản ba ngày.
Sau ba ngày, anh ta còn ngang ngược hơn trước. Vừa mở miệng đã chửi bới: "Quả nhiên fan não tàn thì chủ cũng não tàn, bố đây thích xem vẻ mấy cưng ghét bố nhưng lại không làm gì được đấy."
Anh ta còn tự tuyên bố rằng sau này mình không gọi là "Cậu Thanh" nữa mà đổi thành "Bố Thanh".
Không có một chút ăn năn nào, thậm chí còn trở nên quá quắt hơn.
Nhưng tất nhiên kẻ ác không chỉ làm một chuyện ác, chẳng bao lâu sau anh ta đã bị cư dân mạng vạch trần những lần livestream th* t*c và không đứng đắn trước đây, làm dậy sóng khắp mạng xã hội.
Kết quả cuối cùng là phòng livestream của anh ta bị cấm vĩnh viễn, nền tảng livestream cũng không còn dấu vết của người này.
Hiện tại, phòng livestream của Doãn Hãn Thần có một hàng chữ giải thích nhỏ: Streamer mắc chứng khó đọc, không thể trả lời bình luận kịp thời.
Cậu thiếu niên trước đây luôn cúi đầu trước bàn im lặng không nói lời nào, giờ đây thỉnh thoảng đã tương tác qua lại với fan trong phòng livestream.
Các fan thẳng thắn nói rằng họ cảm thấy hạnh phúc tăng vọt.
Hạ Kỳ đang xem một buổi phỏng vấn mà Doãn Hãn Thần được mời sau sự việc lần này.
Phóng viên: Em nghĩ gì về việc mình mắc chứng khó đọc?
Doãn Hãn Thần: Ở những giai đoạn khác nhau, quan điểm của em cũng khác. Khi còn nhỏ em luôn muốn trốn tránh vì sợ bị người khác biết, em luôn cảm thấy người khác sẽ cười nhạo em. Thật ra em cứ mãi trốn tránh cho đến khi chuyện về buổi livestream đó xảy ra.
Phóng viên: Ừm, chị hiểu. Ai cũng sợ bị chê cười khi họ không giống với những người khác. Em nói rằng em luôn trốn tránh trước khi chuyện livestream xảy ra, vậy chị có thể hiểu là bây giờ em đã học được cách đối mặt rồi không?
Doãn Hãn Thần: Xem như vậy ạ, những quyết định mà mình không thể tự đưa ra, luôn cần ai đó thay mình quyết định.
Phóng viên: Đúng vậy, giống như đại bàng con học bay, đại bàng lớn sẽ bẻ gãy cánh của nó rồi đuổi ra khỏi tổ, nó phải trải qua cả một quá trình đúng chứ... Vậy em có thấy biết ơn những gì đã xảy ra lần này không? Dù sao chuyện này cũng đã giúp em thoát khỏi xiềng xích trói buộc mình.
Doãn Hãn Thần: Đối với việc phải trải qua một quá trình, em cảm thấy đúng... mà cũng không hẳn là đúng. Mỗi người đều có quyền lựa chọn số phận của riêng mình, việc bị ép buộc phải lựa chọn luôn có nguy cơ dẫn đến những hậu quả không mong muốn, nhưng một khi đã đưa ra lựa chọn thì đương sự chỉ có thể bị động gánh chịu. Nếu có thể, em vẫn muốn được tự đưa ra lựa chọn hơn. Vậy nên đối với em, đây không phải một chuyện đáng để biết ơn.
Dù sao thì, những con đại bàng con bị đẩy ra khỏi tổ nhưng không học được cách bay cuối cùng đều rơi xuống đáy vực mà chết. Chúng ta không thể chỉ nhìn mỗi sức mạnh mà sự rèn giũa mang lại, còn phải thấy được những nguy hiểm và cái giá phải trả đằng sau. Lỡ như em không trở nên mạnh mẽ thì sao?
Phóng viên: Đúng vậy... Không sai. Em nói đúng, quả thực những việc xấu không nên được xem là chuyện tốt chỉ vì nó có kết quả tốt. Vậy thì bạn học Doãn, bây giờ em nghĩ gì về chứng khó đọc? Có suy nghĩ nào mới không?
Doãn Hãn Thần: Vâng... em đang cố gắng thích nghi, thử phớt lờ những lời phán xét về mình trên mạng. Hiện tại mọi người đừng lo lắng, tâm lý của em vẫn ổn. Có người nói rằng em đã rất tốt, rất giỏi, bảo em đừng buồn. Em rất biết ơn cậu ấy.
Vốn dĩ Hạ Kỳ cứ cau mày khi xem... Qua vài lời của chàng trai, cô có thể nhìn ra chuyện này đã gây tổn thương rất lớn cho cậu.
Nhưng khi xem đến đoạn cuối cùng này, khóe môi cô lại vô thức cong lên.
Doãn Hãn Thần đang cảm ơn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!