Ngày 11 tháng 2, thứ sáu.
9 giờ 50 phút, thầy giảng xong đề cuối cùng, khép sách giáo khoa lại nói: "Tan học."
Nhạc dạo đầu cho bài tập bảo vệ mắt vang lên từ chiếc loa phát thanh trong phòng học.
Hạ Kỳ cất sách vở vào ngăn bàn, nghe thấy Mai Tử ở bàn bên cạnh phàn nàn: "Hầy, vốn dĩ hôm nay được nghỉ, kết quả chúng ta còn phải học thêm hai ngày, vất vả quá đi."
"Mới học có hai ngày, có gì vất vả chứ. Tuần này học thêm hai ngày, tuần sau sẽ bớt được hai ngày."
Nghê Nghê ngồi bên xen vào.
Động tác viết chữ của Hạ Kỳ chợt khựng lại...
Hôm nay là thứ sáu, lẽ ra sẽ được nghỉ... Buổi tối là có thể về nhà liên lạc với Doãn Hãn Thần.
Nhưng vì Tết Nguyên Tiêu nên nhà trường đã dời lịch nghỉ, phải đợi đến tới chủ nhật mới có thể về nhà.
Mà vì ngày đầu tiên khai giảng cô quá bận nên đã quên mất việc phải nói chuyện này với Doãn Hãn Thần.
Trời ạ!
Nếu không phải đang trong lớp học và bị nhiều người nhìn thì Hạ Kỳ chỉ muốn ôm đầu mình một cái.
Lúc này, cô thật sự cho Doãn Hãn Thần leo cây rồi.
Bởi vì bình thường khi đi học cô không có thói quen mang di động cũ, thông thường sẽ để điện thoại trong phòng ngủ. Cho dù bây giờ cô có muốn liên lạc với Doãn Hãn Thần để thông báo với cậu một tiếng thì cũng không có cách nào.
Cô còn làm người ta phải đẩy nhanh tốc độ làm quà cho mình...
[Hạ Kỳ, nhìn xem mày đã làm gì này...]
Cô gái đưa tay lên ôm trán, thở dài thật sâu.
"Hở? Hạ Kỳ, cậu sao đấy?"
Mai Tử nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
Cô gái mấp máy môi định nói chuyện, nhưng khúc nhạc dạo trong loa đã kết thúc, tiếng nói vang lên: "Bài tập bảo vệ mắt sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Phần đầu tiên là xoa bóp huyệt Toản Trúc."
Lớp trưởng ngồi trên bục giảng lên tiếng nhắc nhở: "Những bạn chưa sửa sang xong thì tranh thủ thời gian đi, tám chuyện cũng chú ý một chút, nhìn từ trên đây có thể thấy rõ đấy, bộ kiểm tra kỷ luật sắp đến rồi."
Hạ Kỳ chỉ kịp nói một câu: "Lát nữa nói sau."
Rồi nhắm mắt lại ngay.
Loa phát thanh trong phòng học đọc từng mệnh lệnh: "Phần hai, ấn huyệt Tình Minh. Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám..."
Cô gái vẫn luôn lơ đãng.
Cuối cùng cũng kết thúc phần cuối, một tiếng thở dài thật mạnh vang lên trong lớp: "Xong rồi xong rồi, nếu ngày nào cũng phải làm trò này thì sớm muộn gì ngón chân tao cũng có thể đào được cả căn hộ ba phòng một phòng khách."
Sau đó là tiếng cười phá lên.
"Kỳ Kỳ, cậu sao vậy?"
Mai Tử quay đầu lại hỏi cô.
Hạ Kỳ lắc đầu: "Không, mình đột nhiên quên mất một chuyện thôi... Đúng rồi, cậu có mang di động không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!