Chương 15: Nam Kinh (3)

Tuyết rơi liên tục suốt hai ngày ở Nam Kinh.

Trong thời gian này, Hạ Kỳ và Doãn Hãn Thần vẫn duy trì những cuộc trò chuyện riêng đứt quãng.

Hộp thoại của hai người đều là những cuộc gọi kéo dài mấy chục phút.

Ngoại trừ địa chỉ liên hệ hai ngày trước thì hai người không hề gửi bất kỳ tin nhắn văn bản nào.Mùng sáu Tết, cuối cùng tuyết cũng ngừng.

Hạ Kỳ hẹn hai người bạn thân lên núi Hoa Mai ngắm hoa và tuyết.

"Hai cậu đến sớm một chút, cố gắng đến lúc 8 giờ nhé, trễ hơn là tuyết tan hết đấy. Mình sẽ đến lúc 6 giờ rưỡi, khiêng camera của ba mình qua xem có thể chụp vài tấm ảnh mặt trời mọc không. Hai cậu nhớ mặc đẹp một chút, lúc mình chụp hoa sẽ tiện thể chụp vài tấm cho hai cậu."

Nhà nghệ thuật vĩ đại Mai Tử đã nói vậy trong cuộc gọi thoại tối qua.

Lúc đó Nghê Nghê còn dội nước lã vào người cô nàng: "Chị gái, ngày mai mặt trời có mọc hay không, mọc lúc nào cũng chưa chắc nữa, thế mà đã kéo bọn em dậy rồi à?"

Bây giờ, tám giờ sáng, Hạ Kỳ đang đứng trước cổng núi Hoa Mai.

Thời tiết không tệ.

Mặt trời vừa ló dạng chưa được bao lâu, ánh nắng chiếu nghiêng xuống mặt hồ trước cổng núi.

Khu du lịch không có nhiều người, trên chiếc cầu đá rộng rãi vô cùng yên tĩnh.

Hạ Kỳ đứng trên cầu, nhắn tin vào nhóm bạn thân:

[Kỳ Kỳ Tử: Nghê Nghê, cậu đến đâu rồi? Mình ở cổng số 3. @Nghê Nghê Tử]

Hai tin nhắn trả lời lập tức hiện lên trong nhóm:

[Nghê Nghê Tử: Mình đang đến Tử Cấm Thành nhà Minh, còn một trạm nữa, sắp đến rồi!]

[Nghê Nghê Tử: Chúng ta đến sớm quá, tàu điện ngầm vắng đến mức rộng cả mét! Mai Tử muốn chụp mặt trời mọc nên đã tự đi vào rồi, vì sao hai chúng ta cũng phải đến sớm như vậy?]

Hạ Kỳ còn chưa trả lời, Mai Tử trước gửi tin nhắn thoại càu nhàu trước:

"Please, bảo cậu đến lúc 8 giờ là muộn lắm rồi đó! Cậu có muốn ngắm tuyết không!"

[Hoa mai lúc bình minh. jpg]

"Đẹp không? Muốn ngắm không? Muốn ngắm thì đừng nói nhiều nữa!"

[Nghê Nghê Tử:...]

[Nghê Nghê Tử: Chị ơi em sai rồi. Ngoan ngoãn quỳ. jpg]

Hạ Kỳ cười nói một câu: "Mình chờ cậu ở cửa số 3."

Rồi cất di động.Nhiệt độ ở Nam Kinh hôm nay là âm ba độ, rất lạnh, khi thở ra còn có thể thấy một lớp sương mỏng.

Hạ Kỳ choàng một chiếc áo lông vũ thật dày, nhưng đứng lâu vẫn cảm thấy rất lạnh.

Cô không khỏi dậm chân một cái, kéo mũ chặt hơn.

8 giờ 15 phút, Nghê Nghê đeo cặp sách thong dong đến muộn.

Cô ấy cũng mặc dày cộm, đứng trên con đường lát gỗ phía xa vẫy tay với cô.

Sau đó, cô ấy nhanh chóng chạy về phía Hạ Kỳ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!