Đi từ Đảo Tây đến bến tàu chỉ mất một giờ.
Một nhà ba người đi ăn sáng trước, ba mẹ đến cửa hàng miễn thuế tham quan theo kế hoạch ban đầu.
Hạ Kỳ tự gọi một chiếc xe online, mang rương hành lý của ba người về khách sạn trước.
Trước khi xe taxi đến, mẹ cô vẫn lo lắng hỏi tới hỏi lui: "Chỉ có một mình bảo bối có được không? Hay là để ba mẹ đưa con về trước, sắp xếp chỗ ở cho con xong rồi đến cửa hàng miễn thuế sau, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Hạ Kỳ cầm di động tìm kiếm các quan cà phê gần sân bay, không thèm để ý lắc đầu: "Không cần đâu ạ. Chẳng phải ban đầu ba mẹ muốn để hành lý tự đến khách sạn sao? Ngay cả hành lý còn có thể đến thì tại sao một người sống sắp thành niên như con lại không thể đến được?"
"Nhưng hành lý đâu quan trọng bằng con! Hành lý mất thì mất thôi, sao có thể làm mất con gái được."
Lời này thật sự hơi trẻ con, Hạ Kỳ bị mẹ mình chọc cười to: "Mẹ cứ yên tâm đi. Tổng cộng chỉ có mười phút đi xe, cũng không phải đi đường dài. Sau khi lên xe con sẽ chia sẻ hành trình vào nhóm, vậy là mẹ yên tâm rồi nhỉ."
Lúc cả nhà đang nói chuyện thì xe đến.
Ba giúp bỏ hành lý vào cốp xe, Hạ Kỳ nhanh chóng chui vào trong xe trước.
Sau đó, cô mở cửa sổ xe vẫy tay với ba mẹ: "Được rồi ạ, buổi tối gặp lại."
"Được rồi, chú ý an toàn nhé."
"Bảo bối chú ý an toàn."Khi xe đã khởi động, cô vẫn có thể nghe được tiếng trò chuyện của ba mẹ ở bên ngoài:
"Tốt quá, tài xế là nữ, em thấy yên tâm hơn rồi."
"Em đấy..."
"Sao nào, con bé mới 16 tuổi, đương nhiên là em phải lo lắng chứ."
"Rồi rồi, bây giờ anh gọi xe nhé?"
...Hạ Kỳ ngồi ở trong xe, cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ.
Hiển nhiên tài xế cũng nghe thấy, cô ấy cười nói với cô: "Con gái nhà cô cũng tầm tuổi con, năm nay vừa học lớp 10, cô cũng không dám để con bé một mình chạy lung tung bên ngoài."
Hạ Kỳ mím môi, nhẹ giọng đáp lại: "À, đúng ạ... Mẹ thường xuyên lo lắng về con, luôn dặn con phải chia sẻ hành trình với họ."
"Nên làm vậy, bất kể lúc nào, ở đâu, đi taxi đều phải nhớ chia sẻ hành trình. Gặp phải người xấu là chuyện có xác suất nhỏ, nhưng tóm lại vẫn có xác suất này, nếu gặp phải thì sẽ là 100%."
"Dạ, con sẽ chú ý, cảm ơn cô ạ."
"Ha ha, con lễ phép quá. Thấy trẻ con là cô lại thích lải nhải, đừng chê cô phiền nhé."
"Không đâu ạ, cô cũng rất tốt."
...Cô trò chuyện cùng tài xế suốt cả chặng đường, mười phút sau đã đến gần sân bay.
Máy bay chở khách ầm ầm bay qua đỉnh đầu, bầu trời xanh thăm thẳm.
Hạ Kỳ sắp xếp đồ đạc xong, nghỉ ngơi một chút rồi ngồi vào bàn học tập.
Để cô có môi trường học tập tốt hơn, ba mẹ cố ý đặt một phòng giường lớn hạng thương gia. Mọi cơ sở thiết bị đều được chuẩn bị theo nhu cầu của những doanh nhân đi công tác, bàn làm việc dài đến hai mét. Trên bàn còn chuẩn bị túi trà và cà phê.
Hạ Kỳ ngồi xếp bằng trước bàn, ngón tay lưu luyến trên túi cà phê...
Cô chợt nhớ lại, có một ngày trời đổ mưa, sóng biển ở tiệm sách hơi mạnh, thiếu niên ở bàn thu ngân đã pha cho cô một túi trà ô long đào.
Cô gái cử động đầu ngón tay, cầm một túi trà lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!