Tôi nói: Doãn Hãn Thần, chúng ta viết thư nhé?
Cậu ấy đáp: Thực sự xin lỗi, Hạ Kỳ... có lẽ mình không giỏi viết thư lắm.
Lúc đó tôi mới biết được, thì ra cậu ấy mắc chứng khó đọc*, học tại một ngôi trường đặc biệt ở Tam Á.
- Trích từ sổ ghi chép của Hạ Kỳ
(*) Chứng khó đọc: đặc trưng cho vấn đề gặp rắc rối về đọc hiểu và đánh vần dù trí tuệ bình thường. Các vấn đề có thể bao gồm khó khăn trong việc đánh vần các từ, đọc nhanh, viết chữ, "phát âm" các từ trong đầu, phát âm từ khi đọc to và nghe hiểu người khác đọc.Cuối tháng 12, Hạ Kỳ được nghỉ đông nên cùng bố mẹ đến Đảo Tây du lịch.
Tuy nói là đi nghỉ nhưng người được thư giãn chủ yếu chỉ có ba mẹ cô thôi.
Còn Hạ Kỳ ấy hả? À, học sinh trung học không xứng có kỳ nghỉ.
Vào ngày thứ hai sau khi đến Đảo Tây, cô bị ba mẹ dẫn đến tiệm sách duy nhất trên đảo...
Để, làm, bài.
Tiệm sách vốn là một con thuyền chở dầu, nó đậu ngay bên cạnh con đường gỗ ở bến đò. Tuy con thuyền nổi trên biển nhưng hình như đáy thuyền đã được cố định nên nó không bị rung lắc nhiều.
"Con nhìn đi, môi trường chỗ này tốt lắm đúng không? Không cần phải bật tiếng ồn trắng*, chỗ này tự có tiếng ồn trắng luôn rồi." Lúc đó mẹ cô chỉ vào khoang thuyền và nói như thế.
(*) Tiếng ồn trắng là những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ những tiếng ồn xung quanh để giúp trẻ nhỏ dễ đi vào giấc ngủ. VD: tiếng mưa, tiếng sóng vỗ, tiếng suối chảy xuôi dòng, …
"Đúng là không tệ, còn rất yên tĩnh nữa, quay đầu lại là có thể nhìn thấy biển rộng. Con xem kìa, biển ở bên này chắc chắn rất sâu, màu sắc cũng khác hẳn." Ba cô cũng hào hứng nói hùa theo.
Vì vậy, nơi đây đã trở thành căn cứ học tập của cô ở Đảo Tây...Hiện tại là ngày thứ ba cô đến Đảo Tây.
Hạ Kỳ vừa làm xong một tờ bài thi, cô gỡ tai nghe xuống, vô cảm quay đầu nhìn về biển sâu trong lời ba mình.
Sau đó, lại vô cảm quay đầu về.
Dù phong cảnh vật có đẹp đến mấy thì sau khi ngắm liên tục ba ngày cũng không còn thấy nó đẹp như vậy nữa.
Chưa kể, cô đã ở học liên tục ở đây ba ngày... cả người tê cứng hết rồi.
Di động chợt rung lên một chút.
Trên màn hình hiển thị thời gian tự học đã kết thúc, một hộp thoại hiện ra: Bạn muốn bắt đầu nghỉ ngơi chưa? Xin hãy lựa chọn, nghỉ ngơi 10 phút hay 15 phút.
Hạ Kỳ vươn vai, không chút do dự bấm vào lựa chọn nghỉ ngơi 15 phút.
Ngay sau khi bấm vào, di động lập tức chuyển sang chế độ rung không ngừng.
Tin nhắn ở trên cùng lần lượt hiện lên.
[Mai Mai Tử: Bảo bối! Khi nào cậu mới xuất hiện vậy? @Kỳ Kỳ Tử cậu nhìn mình đi! Anh trai nhỏ nè! Anh trai nhỏ của mình! Không có video thì gửi một tấm ảnh được không!]
[Nghê Nghê Tử: Ha ha ha ha, chắc chắn cậu ấy đang học rồi. Đã nói là đi nghỉ bên bờ biển, thế mà lại bị ép biến thành trại hè học tập, người nghe được phải đau lòng, người nghe được phải rơi lệ.]
[Mai Mai Tử: Coi chừng cậu ấy lướt lại lịch sử trò chuyện rồi đánh cậu đấy.]
[Nghê Nghê Tử: Sao có thể chứ? Trong mắt "Vua làm bài" như cậu ấy chỉ có học tập thôi, tuyệt đối sẽ không lãng phí một phút giây nào để làm mấy chuyện như lướt lịch sử trò chuyện đâu.]
Hạ Kỳ:...
Cô lập tức bấm vào khung thoại.
[Kỳ Kỳ Tử: Lướt lịch sử trò chuyện đúng là tốn thời gian thật, nhưng trực tiếp nhìn thấy thì không chắc đâu.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!