Chương 8: Chẳng Phải Chàng Không Làm Phò Mã Ư

"Chuẩn bị nước tắm cho Đặng đại nhân! Phải là nước lạnh!"

"Còn nữa, canh chừng kỹ lều trại này cho ta, không ai được phép vào!"

Cảnh Ninh nhìn ta đầy kinh ngạc, nàng dè dặt hỏi: "Công Chúa… Người bỏ thuốc… chẳng lẽ là… thứ ấy… dược xuân sao?"

Ta chỉ cười khổ, không biết giải thích thế nào.

Thật ra thuốc đó ta chuẩn bị cho Thẩm Ngự Phong để trị bệnh cho hắn.

Chuyện đó luôn là nỗi canh cánh trong lòng ta, bao ngày qua không ai nhắc đến, Thẩm Ngự Phong sĩ diện, chắc chắn sẽ không chủ động nói với ta.

Ít nhất ta cũng cần biết bệnh tình hắn nặng đến đâu.

Loại thuốc này không phải dược xuân thông thường. Ta đã đặc chế riêng theo thể trạng hắn, sẽ dần kích thích cảm giác nhưng tuyệt đối không gây tổn hại cơ thể.

Nhưng nếu người bình thường uống nhầm… ta cũng không dám chắc hậu quả.

Phải đến lúc này Thẩm Ngự Phong mới nhận ra ta đã làm gì.

Hắn trố mắt, nhảy dựng lên: "Trời ơi! Sao không nói sớm! Biết vậy để ta uống luôn cho rồi!"

Ta trừng mắt lườm hắn.

Cảnh Ninh vội cáo lui, nói chợt nhớ còn việc gấp phải giải quyết.

Ta thấy nàng rời doanh trại với nét mặt nghiêm túc… rồi biến mất.

Thẩm Ngự Phong xoa cằm hỏi: "Này, nàng nói xem nàng ấy thật sự có việc sao?"

Ta không biết Cảnh Ninh có chuyện gì thật hay không.

Nhưng ta biết rõ một người sắp có chuyện lớn.

Ta kéo hắn vào trong lều, ấn xuống giường, tay bắt đầu tháo thắt lưng.

"Nàng… nàng làm gì vậy! Ta… ta chưa sẵn sàng đâu!"

Hắn đỏ mặt tía tai, cuống cuồng cản lại.

"Ta khám bệnh cho huynh, huynh còn muốn chuẩn bị gì nữa?"

Ta vừa nói vừa kéo quần lót hắn xuống, còn hắn ra sức giữ lại.

"Không không không! Khám bệnh gì mà đòi cởi quần ta! Ít ra cũng phải cho ta biết ta bị bệnh gì chứ!"

Hắn thật sự hoảng loạn, đôi mắt hoe đỏ như sắp khóc.

Giữa lúc giằng co, tóc hắn rối bời dính lên má, lại lộ vẻ đẹp kỳ lạ khó tả.

"Vậy khi nào huynh mới chịu thẳng thắn với ta là huynh… không được?"

Ta hét lên, đè hắn lại.

Thẩm Ngự Phong lập tức đơ người.

Chính lúc này, ta mạnh tay kéo phăng quần hắn xuống.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy… ta chỉ cảm thấy da đầu tê rần, hơi nóng từ ngón chân trào lên tận đỉnh đầu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!