Chương 7: Chẳng Phải Chàng Không Làm Phò Mã Ư

"Vết thương của huynh chưa lành, trận này chắc kéo dài. Quân ta có tướng lĩnh đủ năng lực chỉ huy, huynh ở hậu phương điều phối là đủ."

Ban đầu hắn không đồng ý, nhưng ta thực sự lo cho thương thế hắn.

Nếu trực tiếp tham chiến, vết thương sẽ nặng thêm.

Sau một hồi vừa năn nỉ vừa kiên quyết, cuối cùng hắn cũng đồng ý chỉ ở hậu phương chỉ huy.

Bái Hỏa Tiết tại Mạc Bắc đặc biệt náo nhiệt.

Người người thắp hương thành kính, khấn nguyện những điều mong ước trong lòng.

Ai nấy đều giơ cao đuốc lửa, bước chân rảo theo từng đoàn người trên khắp các con phố.

Ta mặc bộ y phục màu lam, bước lên lầu thành.

Trong đám đông, những mật thám đã được bố trí sẵn cố ý chỉ tay về phía ta: "Kia chẳng phải Lục Công Chúa sao! Nghe nói người đích thân đến Mạc Bắc, thật là vinh hạnh cho vùng biên cương chúng ta!"

Trong khoảnh khắc, gần như mọi người đều ùa ra đường, ta lấy thân phận Công Chúa để trấn an bá tánh, tiếp thêm tinh thần cho quân sĩ.

Khi tiếng hô hào vang vọng trong đám đông, ta đội lên chiếc mũ trùm lớn, men theo chân tường thành mà đi xuống.

Trong lòng ta âm thầm đếm ngược —

...!

Sẵn sàng rồi!

Con phố vốn đông đúc bỗng vang lên một tiếng còi dài chói tai, tiếng trống trận vang dội, tiếng người rầm rập.

Đám đông chen chúc lập tức tản ra hai bên, đội quân chỉnh tề giẫm bước sắt thép, nghiêm nghị lao vút khỏi cổng thành, bụi đất cuồn cuộn tung lên.

Người lính đi đầu khoác giáp bạc sáng rực, khí thế hiên ngang.

Khi đi ngang qua ta, một ngọn trường thương hất tung chiếc mũ trùm của ta lên, ngay lúc ấy, pháo hoa rợp trời nổ bừng, rực sáng nửa vòm trời.

"Cơ Thu Di Công Chúa! Chờ ta trở về!"

Thẩm – Ngự – Phong!

Ta không còn nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, cũng chẳng thấy pháo hoa rực rỡ.

Chỉ còn lại câu nói của Thẩm Ngự Phong, "Chờ ta trở về" khắc sâu trong lòng ta, chỉ trong khoảnh khắc đã nảy mầm.

Bóng dáng hắn ngông cuồng, phóng khoáng dần khuất xa nơi cổng thành, ta đứng tại chỗ, chỉ hận không thể nghiến răng vì lo lắng.

Lúc nhận ra thì trước mắt đã mơ hồ phủ đầy hơi nước.

Chờ hắn quay về, ta nhất định sẽ cho hắn biết tay!

Đã một ngày một đêm trôi qua.

Trận chiến kéo dài trọn vẹn một ngày một đêm.

Mãi đến tối ngày hôm sau, ta mới nghe tin quân ta đại thắng vang dội.

Ta thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm chiếc ấm trà trên bàn, rót một cốc nước.

Lều quân bị xốc lên, ta ngẩng đầu nhìn ra, hóa ra là Nhị tiểu thư phủ Thái phó – Cảnh Ninh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!