Trong khoảnh khắc, đầu ta suy nghĩ lung tung.
Thẩm lão tướng và phu nhân lớn tuổi, chắc không sinh thêm con được.
Thẩm gia có ba nhi tử, Nhị ca mất sớm, may Đại ca không tòng quân.
Cưới đã nửa năm mà chưa có con.
Không sao, mới nửa năm, rồi sẽ có.
Không đúng! Nếu Đại ca cũng có vấn đề thì sao!?
Cũng không đúng! Dòng Thẩm chắc khỏe mà...
Aizz! Ta nghĩ quá nhiều đến chóng mặt.
Khi tay ta nắm chặt hắn run lên nhẹ, Thẩm Ngự Phong từ từ mở mắt ra.
Những suy nghĩ hỗn loạn liền tan biến.
"Thẩm Ngự Phong! Huynh thấy sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"
Do trúng tên lưng, hắn chỉ nằm sấp, mà nằm lâu gây khó thở.
"Cơ Thu Di, nằm sấp khó chịu…"
Hắn yếu ớt kéo tay ta đặt lên đầu mình.
"Xoa đầu ta đi."
Đúng là hết thuốc chữa! Tình trạng này mà còn biết làm nũng!
Ta định rút tay ra kiểm tra vết thương, nhưng chạm đầu nóng ấm, hắn vô thức dụi vào lòng bàn tay như mèo con... tim ta mềm lại.
Thôi được rồi.
Vậy thì... cho hắn "gãi đầu" chút cũng được.
Khi Thẩm Ngự Phong còn hôn mê, tiểu tướng được cứu về vẫn quỳ trước lều, mang cành gai tạ tội.
Dù ai khuyên thế nào, hắn không rời đi.
Nếu không liều lĩnh truy đuổi quân địch, Thẩm Ngự Phong đâu phải mạo hiểm vào vòng vây, trúng tên độc.
Đến khi Thẩm Ngự Phong tỉnh, hắn mới đuổi tiểu tướng kia đi.
"Lần này thật sự làm ta sợ c.h.ế. t khiếp."
Ta không quên hình ảnh Thẩm Ngự Phong lúc ấy, sắc mặt tái nhợt, ý thức mơ hồ.
Nếu thuốc giải chậm thêm chút, có lẽ không cứu nổi.
Thế mà hắn không xem đó quan trọng.
Thậm chí ôm ta xem binh thư.
"Không phải ta vẫn sống sao? Có nàng ở đây, ta nào dám chết."
"Thu Di, lần này nàng lập đại công rồi. Về triều ta sẽ tâu xin ban thưởng. Công Chúa Đại Chu chúng ta, không thua gì nam tử!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!