Chương 5: Chẳng Phải Chàng Không Làm Phò Mã Ư

"Còn có thể là gì... chẳng phải nhiều năm không gặp, nhớ nàng thôi mà!"

Hắn gãi đầu, tỏ vẻ lơ đãng, định đánh trống lảng.

Nhưng ta không cho hắn dễ dàng như vậy.

"Nhớ ta?"

"Đúng... đúng vậy! Hai ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhớ nàng cũng bình thường thôi!"

"Thật sao?"

Ta nắm tay hắn, từng bước tiến gần, hắn lùi lại.

"Vậy là kiểu nhớ nào?"

"Là nhớ thoảng qua khi rảnh?"

"Là nhớ nhung khi thấy vật mà nghĩ đến người?"

"Hay nhớ khiến ngày đêm trằn trọc, sáng nghĩ tối mơ?"

Ta dừng lại, nhấn mạnh bốn chữ cuối.

Thẩm Ngự Phong bị ta dồn đến cạnh bàn, sơ ý ngã ra sau, hai tay chống bàn, ta cũng chống tay sát bên.

"Thẩm Ngự Phong, huynh nói thật đi."

"Hôm đó trong điện, huynh thật sự muốn nói gì?"

Lần đầu tiên, chú thỏ con đè được con sói nhỏ, khiến cái đuôi sói cũng rối không biết phải làm sao.

Hắn cụp mắt xuống, hơi thở gấp gáp.

Ta đổi cách, nhẹ nhàng nâng tay phải, chạm từng ngón tay hắn… đến ngón thứ tư thì hắn nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, tay kia vòng eo ôm lấy ta.

Dùng sức ngồi phắt lên bàn, kéo ta ngồi vào lòng.

Đầu hắn tựa vai ta, ánh mắt phủ hơi nước mơ màng nóng rực.

Cảm giác đó rõ đến không thể phớt lờ, thế mà hắn giả ngây hỏi: "Nàng thật sự không cảm nhận ta muốn nói gì sao, Công Chúa?"

!!!

Ta cảm nhận rồi và hắn ăn ngay một cú càm đầu!

Hắn ôm đầu bức xúc: "Không phải nàng bảo ta nói sao!"

"Ta không bảo huynh nói kiểu đó!"

Mặt đỏ ửng tranh cãi, ánh mắt chạm nhau.

Lần này khóe môi không cầm được cười, niềm vui lấp lánh trong mắt.

Ta được sắp ở trong lều quân y cạnh lều của Thẩm Ngự Phong.

Dù là Công Chúa, vào quân doanh phải làm gì đó.

Mang danh quân y, phải tròn nhiệm vụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!