Chương 3: Chẳng Phải Chàng Không Làm Phò Mã Ư

"Muốn nói gì?"

"..."

Có cơ hội nói, hắn lại do dự.

Có người bước vào: "Tiểu Thẩm tướng quân, Hoàng Thượng có chiếu gọi."

Hắn như tìm được cứu tinh, đứng dậy định đi.

Ta nắm tay hắn: "Muốn nói gì phải nói hết!"

Ánh mắt hắn tránh tránh, tai đỏ bừng, môi run.

Tim ta đập thình thịch, hồi hộp khó tả.

Linh cảm lời hắn nói rất quan trọng!

Cuối cùng Thẩm Ngự Phong mở lời:

"Bao năm không gặp, ta nhận ra ta khá nhớ nàng! Nếu nàng có phò mã, nhớ báo ta, ta nhất định sẽ quay về!"

Chỉ vậy thôi sao?

Như gáo nước lạnh dội vào mặt, ta buông tay hắn.

Thẩm Ngự Phong như được giải thoát, chạy biến.

Là ta đa tình một mình...

Trong ký ức, Thẩm Ngự Phong sáu tuổi học võ với sư phụ, mười hai tuổi vào trường huấn luyện, mười sáu tuổi theo cha đi chinh chiến.

Phụ hoàng muốn mở rộng lãnh thổ Khương Tây, nơi hoang vu, Hung Nô thường tấn công.

Mười tám tuổi, Thẩm Ngự Phong cùng phụ thân chia quân tiến công.

Một năm thông tuyến đường cổ Khương Tây, hai năm chiếm vùng đất, đánh bại nhiều bộ tộc Hung Nô.

Hắn đầy tham vọng, nhiều ngày không trở về kinh thành.

Ta còn nhớ năm đại thắng trở về, vó ngựa cao lớn, khí thế hiên ngang.

Thẩm Ngự Phong khoác chiến bào oai phong, dân chúng hai bên đường chen chúc nghênh đón.

Ta đứng tầng hai trà lâu, ghen tuông nhìn các cô nương thi nhau ném khăn tay về phía hắn.

Tức quá, ta bọc quả mơ trong khăn tay ném mạnh về đầu hắn. Trước khi hắn nhìn kịp, ta đã đóng sập cửa sổ.

"Sao rồi? Hắn có nhận khăn tay muội không?"

Tam tỷ giật mình, suýt va miệng chén trà.

"Không biết!"

Nhiều khăn tay, không rõ hắn có bị trúng hay không.

"Muội cứ giấu giếm như thế, sao bao giờ hắn hiểu lòng muội?"

"Thích người ta mà không nói, muội không thấy mệt à!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!