Chương 2: Chẳng Phải Chàng Không Làm Phò Mã Ư

Ngắm hoa chớ đợi cành hoa tàn."

Thẩm Ngự Phong lập tức đáp lại:

"Xuân thật đẹp, hoa rộ ngát,

Sân vườn thơm ngát ngào ngạt bay."

"Thẩm tướng quân, thế này mà gọi là thơ sao?"

Thẩm Ngự Phong nhướng mày ngang ngược: "Sao không? Ở Mạc Bắc chúng ta ai cũng làm thơ kiểu này!"

May Lý Hoài Thành là bậc quân tử, cắn răng chịu đựng, tiếp tục:

"Cười vang không sợ, xuân muộn cung cấm,

Cùng nhau bình phẩm, thơ theo trống múa vang."

Thẩm Ngự Phong vung tay nối tiếp:

"Giai nhân trong viện hỏi: "Bao giờ tướng quân về?"

Ngoài cửa vó ngựa giục, suốt đêm về kinh thành."

"Hay lắm!"

Thấy ánh mắt đổ dồn về mình, Tam tỷ vội kéo ta xuống: "Hay gì mà hay? Bài thơ hỗn độn hết cả!"

Ta lắc đầu cãi: "Với Thẩm Ngự Phong, bốn câu này đã là đỉnh cao rồi đó."

Hắn càng không biết xấu hổ, quay sang Lý Hoài Thành chắp tay: "Ta thắng rồi."

Sân viện lặng ngắt, Lý Hoài Thành tức đến tay run, nói: "Ngươi thắng cái gì? Thơ ngươi đến chó còn không nhận, mà dám nói thắng!"

"Sao không? Công Chúa còn nói hay mà, ngươi bảo Công Chúa không bằng chó?"

"Ngươi nói nhăng!"

"Thì ngươi không chịu thua!"

Bữa tiệc xuân bị phá tan tành.

Thấy hai người càng cãi càng hăng, ta nhắm mắt ngã phịch xuống đất!

"Đừng cãi nữa! Công Chúa ngất rồi!"

Cung nữ hét, tưởng ta sẽ ngã vào lòng ai đó, nhưng người đỡ lại là Thẩm Ngự Phong, đang đứng dưới đài.

Hắn bế ta chạy về tẩm điện, ta ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, cảm giác an toàn vô cùng.

Thẩm Ngự Phong không có mùi hương rõ rệt, nhưng toát ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, như nhành mai đỏ nở trong tuyết đông, thanh lạnh và kiêu hãnh.

Ta chợt không muốn tỉnh, cứ thế nằm trong lòng hắn thì tốt biết bao.

Nhưng khi đặt ta xuống giường, hắn không có động tĩnh nào.

Bốn bề yên tĩnh lạ thường, không nghe tiếng bước chân.

Chuyện gì vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!