Chương 47: (Vô Đề)

47.

"Chẳng phải vì cậu vô dụng sao?"

Từ Ý Bạch!

Bàn tay Quan Thù dùng lực cực lớn, không chớp mắt đã đè người xuống mặt đất đẩy mảnh vỡ, chiếc bàn vốn đã gãy phát ra tiếng vài tiếng răng rắc, lần này trực tiếp đứt gãy làm đôi.

Mảnh thủy tinh sắc bén Phập một tiếng, cắm vào lưng Từ Ý Bạch, giọt máu đỏ chói nhỏ xuống, nhuộm đỏ trong mắt Quan Thù.

Hắn không hề giảm chút lực nào, ngược lại càng lúc càng mạnh tay. Tóc Quan Thù bị mồ hôi thấm ướt đẫm, mặt mũi càng thêm hung hãn, hắn cười lạnh nói:

"Mày mẹ nó bao tuổi rồi?! Mà còn chơi cái trò mách lẻo này!"

Từ Ý Bạch trực tiếp đến tìm Quan Nham, nói thẳng rằng Quan Thù chen chân vào tình cảm của anh, một mực quấy rầy bạn trai của anh.

Quan Nham vốn đang để mắt đến Quan Thù, không cho phép hắn tới gần Thẩm Yểu. Ông ngồi trước mặt Từ Ý Bạch, cực lực giữ vững sự bình tĩnh.

Ông không ngờ Quan Thù lại làm ra chuyện vô đạo đức như vậy, trong quá khứ hắn từng cưỡng ép ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn, hiện tại Thẩm Yểu đã có bạn trai mới, hắn thế mà lại dám quang minh chính đại phá hoại tình cảm của người ta sao?!

Quan Nham giận dữ đến muốn đau tim, trực tiếp bãi nhiệm toàn bộ công tác của Quan Thù, buộc hắn trở về.

Vết thương trên người còn chưa bôi thuốc, trên cánh tay trần cũng có thể nhìn thấy vết thương rõ ràng, mùi máu tươi nồng nặc trên thân Quan Thù đều đến từ những vết này.

Có bao nhiêu cơ hội như vậy, Từ Ý Bạch lại lựa đúng lúc này tố giác với Quan Nham. Quan Thù bị nhốt đến tận bây giờ, trong lòng không yên tâm nổi. Hắn nhân lúc người canh giác giao ban ngắn ngủi, nhảy trực tiếp từ ban công tầng ba xuống.

Quan Thù quỳ một gối xuống đống thủy tinh vỡ, bả vai rộng siết chặt, tựa như mãnh thú hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu.

Hắn khẽ gầm hỏi: Thẩm Yểu đâu?!

Vừa dứt lời, ánh sáng chợt lóe trước mắt hắn, chém thẳng vào mạch máu đang đập trên cổ, Quan Thù đã sớm luyện phản ứng thần kinh, hắn theo bản năng sầm mặt lại lùi ra sau.

"Mày có tư cách gì mà hỏi Thẩm Yểu ở đâu?"

Từ Ý Bạch nắm chặt mảnh thủy tinh, trong lòng bàn tay cũng bị cắt thành vết thương rất sâu, khóe miệng mím chặt, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, lại làm cho Quan Thù cảm nhận được sự giễu nhại.

"Mày có biết Thẩm Yểu giới thiệu mày với tao thế nào không? Em ấy nói mày chỉ là người bạn bình thường học cùng cấp ba, ngay cả tên cũng cảm thấy không đáng nhắc đến."

Anh bắt lấy cơ hội khuôn mặt Quan Thù méo mó trong chớp mắt, co chân đạp mạnh Quan Thù một cước, mang theo sức lực gió giật như muốn nhổ tận gốc rễ.

Thời điểm Quan Thù ngã ra phía sau, Từ Ý Bạch bò dậy khỏi mặt đất, hô hấp hơi có chút dồn dập, trong ánh mắt mang theo ý thù địch rõ nét:

"Quan Thù, cái này không gọi là mách lẻo, tao chỉ kể lại sự thật. Câu kia của tao đâu có sai?! Mày nói ban đầu không biết Thẩm Yểu có bạn trai, vậy hiện tại biết rồi mà mày đang làm cái gì thế?!"

"Chuyện của tao với Thẩm Yểu, liên quan gì đến mày?" Từ Ý Bạch nói từng chữ rõ ràng, ánh mắt sắc bén như con dao rời khỏi vỏ, lại tung một đấm tới nện lên người Quan Thù:

"Chẳng phải là mày nên cút đi sao? Mày tưởng mình là ai chứ?"

Trước mắt Quan Thù đỏ rực, hắn đã sớm không còn phân được rõ trái phải đúng sai, quan điểm đạo đức nguyên bản vững vàng đã hoàn toàn bị vứt bỏ.

Kẻ thứ ba chó má, nếu Từ Ý Bạch hỏi hắn là gì, vậy hắn sẽ rành mạch nói cho anh hay.

Trong chớp mắt hắn liền lao vào quần đảo với Từ Ý Bạch, sách trên giá bị bọn họ đụng đổ, rơi xuống đập vào vai Quan Thù.

Tao là cái gì à?

Quan Thù cất cao âm thanh, pheromone của Alpha điên cuồng đụng độ trong không khí, như quả bom chỉ chạm vào liền nổ,

"Tao là tình đầu của Thẩm Yểu, là người đầu tiên của cậu ấy. Lần đầu hôn môi, lần đầu nắm tay, đều là của tao hết. Khi Thẩm Yểu nũng nịu gọi tao là anh trai, mày mẹ nó cũng không biết đang luyện dương cầm ở chỗ đéo nào nữa?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!