Chương 43: (Vô Đề)

43.

Nói chuyện nghiêm túc

Dưới bầu không khí đó, di động của Quan Thù lại vang lên, lần này là Quan Nham trực tiếp điện thoại đến. Hắn phiền muộn cúi nhìn, lại ngắt máy không chút chuần chừ.

Hắn không còn thời gian để tiếp tục lưu lại đây, nhưng đôi chân lại chẳng chịu rời đi. Hắn nghĩ đến bộ định vị trong di động của Thẩm Yểu, liền muốn đưa cậu theo cùng.

Song trên người Thẩm Yểu còn mang thương tích, đưa cậu theo quá phiền phức, hiện giờ cậu nằm yên mới là phù hợp nhất.

Bóng dáng cao lớn của Quan Thù chặn ở cửa, như một ngọn núi nhỏ, hắn không nói một lời đứng dưới ánh đèn nửa buổi, mày càng lúc càng nhíu chặt lại.

"Ngoan ngoãn đợi ở đó, ai gõ cửa cũng đừng tùy tiện mở ra." Cuối cùng Quan Thù vẫn xoay người mở cửa, nửa người chìm vào bóng tối nơi hành lang, mặt không chút thay đổi nói,

"Tôi không muốn quản chuyện của cậu và Từ Ý Bạch, nhưng nếu anh ta vô cớ đến gõ cửa nhà tôi, thì cậu nhớ điện thoại cho tôi đấy."

Thẩm Yểu đặt di động bên người, trong đó còn có chương trình định vị không rõ nguồn gốc, nhưng vẻ mặt lại chẳng chút căng thẳng.

Cậu ngồi trên sofa nhà Quan Thù, trong đôi mắt nhìn về phía Quan Thù như lấp lánh ánh sáng. Cậu gật đầu, ngoan ngoãn nói: Tớ biết rồi.

Bộ dáng này của Thẩm Yểu tạo thành ảo giác cho Quan Thù, bọn họ dường như một cặp tình nhân đã kết hôn, nơi đây là phòng tân hôn của bọn họ.

Lời hắn nói, là lời dặn dò lo lắng của Alpha khi để Omega ở nhà một mình, mà dung mạo Thẩm Yểu dịu hiền, đáp lời vô cùng ngoan, như cô vợ nhỏ ngoan hiền của hắn.

Yết hầu của Quan Thù lặng lẽ lăn xuống, di động trong túi lại rung lên như đòi mạng, tựa như tiếng chuông cảnh báo

Rầm ——

Tiếng Quan Thù đóng cửa có chút nặng tay, khung cửa cũng phải rung lên. Hắn hạ cửa kính xe, một đường lái xe ầm ầm về phía quân khu.

Hắn tiếp điện thoại trước, vừa vào cửa đã bị lính gác bao vây. Quan Thù không phản kháng, hắn vừa được đưa vào phòng thẩm vấn, liền thấy một gương mặt quen thuộc.

Đúng như dự liệu, Quan Nham ngồi vị trí trong góc, sa sầm mặt nhìn hắn chòng chọc, đứng phía sau là sĩ quan phụ tá của ông.

Quan Thù kéo ghế dựa ngồi xuống, vẻ mặt không biến đổi. Hắn biết đêm nay bị gọi đến lại đây, chủ yếu là bị tra hỏi tình hình lúc đó, cùng với lý do nổ súng.

Sĩ quan đối diện hắn ngồi nghiêm chỉnh, hỏi:

"Công tố Quan, là ngài báo cảnh sát phải không?"

Phải.

"Ngài trực tiếp dùng đao cắt mất tuyến thể của Alpha kia sao?"

"Tuyến thể của gã sớm muộn gì cũng bị phế bỏ." Quan Thù nâng mí mắt, bình tĩnh hỏi ngược lại,

"Chẳng phải chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi sao?"

Sĩ quan xoay bút, đã nhìn ra Quan Thù là thứ khó nhằn. Anh không dấu vết liếc mắt nhìn Quan Nham ở góc tường một cái, nhíu mày nói:

"Tay phải của cậu ta cũng bị gãy xương."

Quan Thù ngồi thẳng người nhìn về phía anh:

"Tình huống lúc đó rất khó để động thủ có chừng có mực."

Vì sao lại nổ súng?

Sĩ quan tiếp tục hỏi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!