15.
Ký hiệu
Bàn tay Thẩm Yểu đẩy Đới Tinh Huy xuống cầu thang vẫn vững vàng, vẻ mặt lạnh băng, một chút hận thù cực đoan cũng không có, ngược lại là sự hờ hững cao ngạo.
Khiến Yến Tri Hành cảm thấy có chút quen thuộc.
Cậu rốt cuộc cũng để lộ nanh vuốt sắc bén của mình, thời điểm đối mặt với Yến Tri Hành phút chốc lại thu về, dáng vẻ bất lực hiện giờ của Thẩm Yểu thoạt nhìn quả thật giống như cần được người bảo vệ.
Yến Tri Hành phát hiện bản thân vẫn có chút hiểu lầm Thẩm Yểu. Thẩm Yểu chẳng những có ý đồ dựa vào thân thể đổi lấy ích lợi, mà còn đủ độc ác nham hiểm.
Được gọi bằng xưng hô Anh trai vô cùng thân thiết như vậy, biểu cảm của Yến Tri Hành vẫn chẳng có chút suy chuyển.
Đới Tinh Huy nằm trên mặt đất chịu đựng cơn đau bò dậy, nhưng chỉ thoáng động, trên lưng liền truyền đến cơn đau kịch liệt.
Sắc mặt gã tái nhợt, nhưng không hề tức giận.
Gã bị Thẩm Yểu tự tay đẩy ngã, hiện giờ lại chịu đựng đau đớn muốn bò về phía cậu.
Chuyện đã làm thuở nhỏ đã không còn nhớ rõ lắm, kí ức của kẻ bạo hành luôn rất ngắn ngủi, gã chỉ có thể nhớ mang máng chuyện mình từng làm rất quá đáng.
Sau này gặp lại Thẩm Yểu, sự xinh đẹp của cậu khiến bọn Đới Tinh Huy mờ mắt, đặc biệt là khi cậu nở nụ cười.
Khi Omega xã giao với người khác vẫn không thích nhiều lời như trước, nhưng đối mặt với bọn họ, lại thu những chiếc gai nhọn trên thân lại.
Từ thuở nhỏ bọn họ đã thích Thẩm Yểu, song bởi cậu phớt lờ cho nên mới thẹn quá thành giận. Hiện giờ bọn họ không còn bắt nạt Thẩm Yểu, ngược lại vì một nụ cười của Thẩm Yểu mà tranh nhau lấy lòng cậu, thậm chí còn đoạn tuyệt với nhau.
Gã thích Thẩm Yểu thậm chí còn vượt xa tám năm, gã không thể tin nổi cậu thế mà lại hận gã đến vậy.
Vành mắt Đới Tinh Huy đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Yểu, tựa như con cún cầu xin lòng thương hại: Yểu Yểu......
Dù sao cũng đã bị Yến Tri Hành bắt gặp, Thẩm Yểu chẳng còn muốn ngụy trang nữa. Cậu lãnh đạm nói:
"Đừng gọi Yểu Yểu nữa, mỗi lần nghe cậu gọi Yểu Yểu, tôi đều rất buồn nôn."
Thẩm Yểu...... Đới Tinh Huy rất nhanh sửa miệng, gã nếm được vị tanh trong khoang miệng mình, hụt hẫng mất mát nói,
"Nhưng tôi..... Tôi thật sự thích cậu mà....."
Thẩm Yểu vừa mới chuẩn bị đi, nghe được câu này liền dừng bước chân.
Yến Tri Hành đứng ở một bên thờ ơ lãnh đạm, kẹp điếu thuốc trong tay, phỏng chừng là tới bên cửa sổ xoa dịu cơn nghiện thuốc lá một chút.
Cậu nói với Đới Tinh Huy, lại trao ánh mắt gửi yêu thương* với Yến Tri Hành:
"Tôi đã có Alpha rồi, ngài ấy chỗ nào cũng tốt hơn cậu, cậu nói mấy lời này ngay trước mặt Alpha của tôi có phải là không hay lắm không?"
*Nguyên văn (hàm tình mạch mạch):
Yên lặng dùng ánh mắt biểu đạt tình ý. Thường dùng để hình dung khi với sự thẹn thùng nhưng lại thân thiết vô hạn khi đối mặt với người trong lòng. Cân nhắc Liếc mắt đưa tình nhưng chưa thấy ổn lắm.
Đới Tinh Huy như thể hứng trọn một cú đấm mạnh mẽ, hai mắt tối sầm lại.
Thẩm Yểu xem tình cảm bao năm của gã như rác rưởi, như vén tung tấm màn che phủ trên thân gã bao năm nay. Gã thẹn quá hóa giận, lần thứ hai gào lên đến rát phổi: Thẩm Yểu!
Xem đi. Biểu cảm của Thẩm Yểu chẳng chút dao động, cậu rũ mắt từ trên cao nhìn xuống gã,
"Tình cảm của cậu luôn rẻ mạt vậy đấy. Nếu thật lòng yêu thích, lẽ ra phải tự ngẫm xem nên nhận lỗi với tôi thế nào chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!