Trong căn phòng yên tĩnh, những âm thanh nhỏ nhất cũng có thể làm
rung động trái tim người ta.
Đàm Khê Nguyệt từ từ nới lỏng bàn tay đang đặt trên vai anh, vô thức
vòng tay ôm lấy cổ anh. Nụ hôn ngày càng sâu hơn, hơi thở của cô trở
nên gấp gáp, những tiếng r*n r* nhỏ thoát ra. Lục Tranh nâng eo cô, đặt
cô lên người mình, cho cô thêm chút không gian để thở. Bàn tay anh xoa
nhẹ, Đàm Khê Nguyệt th* d*c nhanh hơn. Cô nắm lấy cổ tay anh, cố
gắng tránh ra và thì thầm: "Đừng…"
Lục Tranh dừng động tác tay lại, nghiêng người về phía trước, ấn nhẹ
gáy cô. Tiếng nước bọt giao hòa vang lên những âm thanh "chụt chụt"
nhỏ nhẹ, đập vào màng nhĩ yếu ớt, khiến Đàm Khê Nguyệt đỏ mặt, tim
đập loạn xạ. Cô muốn đẩy anh ra nhưng không còn chút sức lực nào, chỉ
có thể níu lấy tóc anh, nức nở gọi tên: "Lục Tranh…"
Anh chậm rãi rời môi khỏi đôi môi đang quấn quýt của họ, trán áp trán
cô. Đôi mắt đen láy như phủ một tầng sương ẩm ướt, nhìn thẳng vào cô
với ý nghĩa không cần nói ra cũng hiểu.
Đàm Khê Nguyệt định nói rằng cô vẫn còn giận, muốn nói đừng tưởng
rằng dùng trò ảo thuật bóng đèn kia là có thể dễ dàng bỏ qua chuyện hỗn
loạn tối qua.
Nhưng khi anh nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, trái tim cô như kẹo bông
tan trong nước, mềm nhũn cả người. Cô vùi mặt vào cổ anh, khẽ nói:
"Thật sự không được, em… đang có ngày…"
Lục Tranh sững người, rồi nhanh chóng hiểu ra. Anh đưa tay xoa nhẹ
bụng cô, môi chạm vào tai cô như muốn hỏi xem có phải anh hiểu đúng
ý cô không.
Đàm Khê Nguyệt hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh hiểu
nhanh thật đấy."
Lục Tranh viết lên mu bàn tay cô: [Em đau không?]
Đàm Khê Nguyệt cọ cọ vào cổ anh, lắc đầu. Kỳ kinh nguyệt của cô hiếm
khi gây đau đớn, chỉ là đôi khi có cảm giác tức bụng khó chịu, nhưng khi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!