Chương 23: (Vô Đề)

"Quá khứ đã là chuyện đã định, nhưng tương lai thì không ai biết trước được. Chân Chân, đừng vội kết luận như thế."

Sau mười năm, nghe lại câu nói này, Lộ Chân Chân bất giác sững người.

Cô ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ anh đứng trước mặt mình, những ký ức bụi bặm bỗng chốc ùa về.

Chập tối năm ấy, quảng trường lớn được ánh đèn vàng ấm áp thắp sáng, từng dòng người vội vã bước qua.

Trước cửa thư viện, cô chặn anh lại, đỏ mặt lấy hết can đảm để thổ lộ, không ngoài dự đoán nhận được một câu cảm ơn.

Khi ấy, cô chỉ thấy chán nản và hối hận, bất giác vò đầu.

Trên đỉnh đầu, vang lên tiếng cười khẽ. Cô ngẩng lên liền thấy nụ cười thoáng qua trên môi anh.

Với tất cả nhiệt huyết và sự bướng bỉnh của tuổi trẻ, cô cho rằng anh đang cười nhạo mình nên nghiêm túc nói một câu:

"Bây giờ anh chưa thích em, nhưng tương lai không ai nói trước được. Bạn học Giang, đừng vội kết luận."

Ai ngờ, sau bao năm vòng vo, câu nói ấy lại vang lên bên tai họ một lần nữa.

Chỉ là vai trò của hai người đã hoàn toàn đổi ngược.

Tháng mười, nhiệt độ ở Giang Thành bắt đầu hạ dần, gió thu phất qua mang theo chút se lạnh, cuốn trôi đi những mệt mỏi trong lòng.

Lộ Chân Chân vừa lật xem thông tin đặt phòng, vừa chậm rãi tiến vào khách sạn.

Kết quả, vừa đến quầy lễ tân, cô lại đụng mặt Giang Hựu Tề.

Gặp một hai lần có thể là trùng hợp, nhưng đến lần thứ ba, Lộ Chân Chân thật sự không chịu nổi nữa.

"Thành phố lớn như vậy, khách sạn nhiều như thế, đừng nói với tôi là anh lại tình cờ đấy nhé!"

Đối mặt với sự phẫn nộ của cô, Giang Hựu Tề vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

"Trùng hợp có thể chia làm hai loại: ý trời và ý người. Bất kể là loại nào, chỉ cần gặp được nhau đều cần đến vận may. Có lẽ anh may mắn, cũng có duyên với em thì sao?"

Lộ Chân Chân day trán, cố lấy lại bình tĩnh.

"Nếu chúng ta thật sự có duyên, làm sao đến mức phải ly hôn? Đừng nói dối mà không chớp mắt như thế, Giang Hựu Tề."

"Liệu có khả năng, duyên phận của chúng ta mới thực sự bắt đầu từ sau khi ly hôn không?"

Anh nói đầy thuyết phục, nhưng Lộ Chân Chân chỉ cảm thấy anh đang nói bừa, không nhịn được châm chọc hai câu:

"Vậy tôi phải nói duyên phận của chúng ta đã hết sạch vào ngày ly hôn, giờ chỉ còn nghiệt duyên thôi!"

Giang Hựu Tề gật đầu tán thành một cách đầy nghiêm túc.

"Đúng, có lẽ là nghiệt duyên. Nhưng điều đó thì có gì không tốt? Nếu không phải em bảy năm trước cố tình tạo ra những lần gặp gỡ, để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, thì anh sẽ không chọn em làm người kết hôn đầu tiên, cũng không có những dây dưa kéo dài đến tận bây giờ.

Nếu em cảm thấy trước đây duyên phận do em nỗ lực mà có đã cạn kiệt, vậy thì anh sẵn sàng học tinh thần kiên trì của em ngày trước, làm lại từ đầu, gia hạn duyên phận giữa chúng ta.

"Trong mắt Lộ Chân Chân, chuyện cô từng theo đuổi Giang Hựu Tề suốt bốn năm giống như một vết nhơ trong hồ sơ cuộc đời. Đặc biệt, khi chính anh nhắc lại những chuyện đó, cô khó mà không cảm thấy xấu hổ và tức giận."Anh chỉ biết lật lại chuyện cũ thôi à?Anh còn biết tạo ra những lần gặp gỡ bất ngờ.

"Lộ Chân Chân gần như bật cười vì thái độ trơ trẽn của anh."Tôi đã làm sai điều gì mà bị anh bám riết không buông thế này?

"Giang Hựu Tề trầm lặng nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp."Lỗi của em là mười năm trước không nên gây sự với anh, Chân Chân.

"Lần này, Lộ Chân Chân hiếm khi đồng tình với anh. Cô siết chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc, thử nói chuyện lý trí hơn."Vậy anh muốn thế nào mới chịu buông tha tôi?Anh không cố ý bám lấy em, tất cả đều là duyên phận dẫn lối, sao em không tin anh chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!