Chu Diễn nắm lấy chuôi đao, tim đập có phần dồn dập.
Y đã từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn của những yêu quái, cũng từng thấy đao pháp của Bùi Huyền Báo và Thẩm Thương Minh, nhưng khi đó chỉ đơn thuần là kinh ngạc, chứ chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt như lúc này. Có lẽ là vì những lời Thẩm Thương Minh vừa nói.
Có lẽ là vì loại lực lượng thuộc về "Phong Toái
"này, y cũng có thể có được. Chu Diễn siết chặt chuôi đao, đeo vào bên hông, ổn định lại tâm tình đang dao động, sau đó quay sang nhìn đám người đang nằm rên rỉ dưới đất, hỏi:"Vậy bọn họ thì sao, Thẩm thúc?"
Thẩm Thương Minh nhìn thẳng, ánh mắt không hề gợn sóng: "Bán đi."
Chu Diễn nói: "Dạ được, Thẩm thúc…"
"Ừm?"
"Chờ đã…"
Chu Diễn từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt đờ đẫn như hóa đá:
"Bán đi?!
"… Đám người đó thực sự bị Thẩm Thương Minh trói lại, sau đó…"bán đi" thật.
Nói là bán, kỳ thực là bảo Chu Diễn dẫn họ tới nha môn huyện. Quan phủ có chức quan chuyên trách bắt cướp, trên bảng dán đầy tên tuổi các tội phạm bị truy nã, ai bắt được tội phạm hoặc kẻ làm điều gian ác đều có thể giải tới nha môn, nên phong trào hiệp khách trong thiên hạ đương thời rất thịnh hành.
Tuy nhiên, nếu bắt nhầm người chỉ vì tiền thưởng, không chừng còn bị bắt ngược trở lại, tội lại chồng thêm tội.
Thẩm Thương Minh chỉ điểm cho Chu Diễn đường đi đến chỗ quan bắt cướp.
Chu Diễn thuận buồm xuôi gió, đến nơi, ngồi chờ quan lại kê khai tiền thưởng, rảnh rỗi ngồi đếm lá liễu, bỗng nghe thấy tiếng khóc ai oán vọng đến, bất giác ngẩng đầu nhìn sang, thấy trong nha môn, có mấy người vừa khóc lóc vừa đi ra.
Một nam nhân dìu theo một phụ nhân, người phụ nữ kia đã khóc đến mức sắp ngất.
"Con ơi!!"
"Con của ta ơi!
"Tiếng khóc vang dội, thê lương bi ai, khiến người nghe không khỏi động lòng. Vị quan đang ghi chép vụ việc của Chu Diễn khẽ thở dài:"Cả con trai lẫn con gái đều bị bắt cóc rồi."
"Thật đáng thương, đáng thương.
"Buôn người... đích thực là tội ác trời không dung đất không tha. Chu Diễn thấy thương tâm, bèn hỏi:"Còn có thể tìm lại được không?"
Quan bắt cướp đáp: "Khó lắm. Trong thời thế bây giờ, quan phủ cũng không có nhân thủ mà đi truy tìm từng vụ một, chỉ có thể dán cáo thị, mong có hiệp khách nào bắt được mà đưa về thôi."
"Xem kìa, bên đó đó.
"Ông ta chỉ tay sang một tấm cáo thị gần đó. Chu Diễn đưa mắt nhìn theo, sắc mặt liền sững lại. Y nhận ra người trong tờ cáo thị ấy. Gương mặt kia, ánh mắt kia, thậm chí y còn nhớ rõ giọng điệu nhã nhặn đến giả dối của kẻ ấy từng nói chuyện với y. Chu Diễn lẩm bẩm, đọc ra cái tên:"…Vương Xuân."
Vương Xuân, chính là kẻ đã bán y cho yêu chợ, còn từng mua thịt người.
Y nhận ra khuôn mặt ấy. Mọi chuyện bắt đầu đều từ tên khốn này. Một cơn phẫn nộ nghẹn lại trong lồng ngực khiến Chu Diễn nắm chặt đao. Càng vùng vẫy khốn khổ ở yêu chợ, càng cận kề tử vong, y lại càng căm hận Vương Xuân hơn nữa.
Nếu tên đó mà đứng ngay trước mặt y bây giờ, thì dù chỉ là một cây đao tàn tạ, y cũng không do dự chém thẳng vào đầu hắn.
Không thì sao mà nuốt trôi cơn giận này được.
Đó chính là sát ý.
Chu Diễn nghiến răng, trong lòng thề rằng nhất định phải chém hắn thành từng khúc nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!