Có được lệnh bài của hoàng hậu nương nương, thật sự có thể dùng từ "mừng rỡ như điên" để hình dung Trần thị, chưa từng có một khắc nào nàng
không muốn nhanh chóng tiến cung. Vội vã đi thay quần áo lại chợt dừng
bước, gương mặt bình tĩnh nhìn Đại lão gia ở bên cạnh: "Hiện tại ta muốn vào cung." Là khẳng định, mà lại như đang hỏi.
Nếu hoàng hậu đã ban lệnh bài này, như vậy chứng tỏ nương nương rất vừa
mắt A Đoàn, đây là chuyện tốt. Hơn nữa điều này cũng chỉ rõ ý tốt của
hoàng hậu, ngược lại nàng vừa có được lệnh bài lại vội vã tiến cung thì
có chút không tốt. Nếu hoàng hậu đã làm được nhường này, chính nàng lại
có bộ dáng không yên tâm, đến cùng sợ sẽ làm hoàng hậu đa nghi. Nhưng mà Trần thị thật sự là không kháng cự được.
Đại nhi tử thì không sao, đã là người hiểu chuyện, cũng hiểu được muội
muội sớm muộn cũng phải tiến cung, tuy rằng đối với việc để muội muội đi không lời từ biệt có chút tức giận nhưng một lát sau cũng an tĩnh trở
lại. Làm người khác phải đau lòng chính là hai anh em sinh đôi Hứa Thanh Viễn và Hứa Triệt Minh. Hứa Thanh Viễn không ồn ào khóc nháo, trực tiếp tuyệt thực, Hứa Triệt Minh thì không ngừng khóc.
Đã giải thích với bọn chúng rất nhiều lần, muội muội chỉ là tiến cung
chứ không phải đi mất. Không biểu bọn chúng suy nghĩ ở đâu, luôn cho
rằng nàng đem muội muội của bọn chúng tặng cho người khác. Khóc nguyên
một đêm, lỗ tai cũng đều ong ong, thở không ra hơi, bộ dáng thật làm cho người ta vừa tức giận, vừa đau lòng.
Đại lão gia vẫn còn đang xoa xoa lỗ tai, không nghĩ rằng Tam nhi tử có
thể khóc đến như vậy. Nghe thấy lời của Trần thị động tác liền dừng lại, sau đó buồn cười hỏi lại: "Ta có thể cản được nàng sao?"
Biết đây là đồng ý, Trần thị cũng không có tâm tình trêu đùa với Đại lão gia, xoay người đi vào bên trong. Đại lão gia một bên xoa lỗ tai, một
bên nhìn xem dáng vẻ lo lắng không yên của phu nhân nhà hắn. Chính hắn
cũng lo lắng không phải sao? Xét về lý trí hắn luôn tự nói với mình sẽ
không xảy ra vấn đề gì nhưng xét về tình cảm lại không thể buông xuống,
vẫn muốn tự mình nhìn thấy mới có thể yên tâm.
Ai ngờ Trần thị vừa ra cửa đã nhìn thấy hai tên nhóc sinh đôi, vốn tưởng bọn hắn còn đang ngủ.
Trần thị nhìn hai tiểu tử giống nhau như đúc đứng trước mặt, con mắt có
chút sưng đỏ, một đêm không ngủ nhưng khuôn mặt vẫn quật cường như
trước. Hiện tại Trần thị vừa nhìn thấy hai người, trong tai phản xạ
không ngừng vang lên tiếng khóc. Xoa lỗ tai bị tra tấn suốt một đêm,
kiên nhẫn ngồi xuống trước mặt bọn chúng nói: "Hiện tại mẫu thân phải ra ngoài có chút việc, hai con ngoan, mau trở về ngủ tiếp đi có được
không?"
Giọng điệu có chút nóng nảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!