Chương 32: Bị thương

Chân Trì Giai ấm lên, cả người cô cũng dần ấm áp.

Cô vác máy ảnh chui vào lều, tiếp tục chụp ảnh cho những người bị thương muốn tìm người thân, bận rộn vài tiếng, Trì Giai vươn tay xoa bóp cổ cứng mỏi, tiện tay ăn vài miếng lót dạ, rồi in tất cả ảnh trong máy ảnh ra, dán lên bảng thông báo.

Dưới mỗi bức ảnh, cô ghi thông tin người thân của người bị thương bằng bút.

Khi Trì Giai xong việc, bà cụ vừa được cứu đã phẫu thuật xong và được đưa vào lều, tình trạng của bà cụ không ổn lắm, miệng vẫn lẩm bẩm tên bạn đời.

Tay bà nắm một tấm ảnh thẻ, bàn tay run rẩy vu. ốt ve khuôn mặt trẻ tuổi của bạn đời: "Ông nhà tôi, trước đây cũng là lính."

Trì Giai lặng lẽ lắng nghe bên cạnh.

"Mỗi lần ông nhà tôi đi làm nhiệm vụ là tôi lại thấp thỏm lo âu, có lần ông ấy vì cứu người mà bị thương ở chân, từ đó phải giải ngũ." Bà cụ nhớ lại chuyện cũ, nở nụ cười, "Nửa cuối năm nay là kỷ niệm 50 năm ngày cưới của chúng tôi, ông ấy nói để dành đủ tiền sẽ đưa tôi lên thành phố chụp ảnh cưới."

Bà cụ nước mắt lưng tròng, nói năng lộn xộn: "Nhưng ông ấy đã không còn nữa rồi."

Trì Giai nghe mà đau lòng, nhìn bà cụ đau khổ vì mất đi người mình yêu, lần đầu tiên cô nhận ra sự đáng sợ giữa sự sống và cái chết.

Thế nhưng, đúng lúc này, mặt đất lại rung chuyển lần nữa, tiếng la hét truyền đến từ bên ngoài lều, Trì Giai theo bản năng che chắn cho bà cụ không thể cử động, cùng với tiếng container đổ ầm xuống đất, tim cô bỗng nhiên ngừng đập trong chốc lát.

Đợt dư chấn này kéo dài khoảng hơn mười giây, trong mười giây này không biết lại có bao nhiêu công trình kiến trúc bị sập.

Đợi thế giới bình lặng trở lại, Trì Giai nghe thấy tiếng khóc than bên ngoài vội vàng chạy ra, càng nhiều người được khiêng đến đây.

"Dư chấn khiến trường học phía trước lại sập, có một đội cảnh sát vũ trang đang cứu hộ ở đó, mấy người bị vùi rồi."

"Có một sĩ quan bị thanh thép đâm thẳng vào tim..." Sĩ quan cảnh sát vũ trang khiêng người bị thương nặng gần đứt tay đỏ mắt nói, "Chết tại chỗ."

"Lật chứng minh thư ra, họ Thẩm."

"..."

Sĩ quan cảnh sát vũ trang.

Họ Thẩm.

Chết tại chỗ.

Ba thông tin này như một cú đánh nặng nề vào đầu Trì Giai, khiến cô như bị chẻ đôi.

Nhịp tim Trì Giai dường như hoàn toàn ngừng lại vào khoảnh khắc đó, toàn thân cô lạnh ngắt như mất đi sự chống đỡ, cô loạng choạng chạy về phía trước: "Anh ấy ở đâu?! Anh ấy ở phương vị nào?"

Người sĩ quan bị cô kéo lại, không giấu nổi vẻ đau đớn, giọng nghẹn ngào: "Thi thể đã được đặt bên ngoài rồi, anh ấy nhìn còn rất trẻ..."

Dây thần kinh đang căng thẳng của Trì Giai lập tức đứt phựt, đầu óc trống rỗng, lồng ngực cô như bị xé toạc, có gió luồn qua vết nứt, nỗi đau xé lòng giằng xé trái tim cô.

Cô dường như lại rất bình tĩnh, nắm chặt đôi tay run rẩy, nhìn quanh giữa dòng người qua lại, tìm kiếm người đó.

Cô đã thành tâm cầu bùa hộ mệnh cho anh như vậy, Phật Tổ nhất định đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô, và nhất định sẽ phù hộ cho anh bình an.

Bùa hộ mệnh rõ ràng đã được anh bỏ vào túi, anh đã mang theo rồi mà.

Thẩm Mộ Diêu đã cứu rất nhiều người, người tốt sẽ được báo đáp.

Anh ấy chắc chắn sẽ không sao đâu.

Sĩ quan cảnh sát vũ trang.

Họ Thẩm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!