Chương 2: Trò gia đình

Cảm giác của Trì Giai lúc này nhạy bén đến lạ thường.

Đầu ngón tay cô lướt nhẹ qua khóe môi người đàn ông, làn môi anh lạnh hơn thân nhiệt nóng rực, nhưng chính sự đối lập ấy lại khiến tứ chi cô như đông cứng.

Cuối cùng, khi Đường Chu Bách nhận ra ánh mắt khó chịu của ai đó, anh không nhịn được bật cười thành tiếng, vai run lên vì cười, giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng:

"Được rồi được rồi, không đùa nữa."

Chiếc ruy băng bịt mắt Trì Giai được tháo xuống. Trong khoảnh khắc tầm nhìn trở lại, gương mặt khiến người ta khó quên kia liền đập vào mắt cô.

"Trì muội à, đừng sờ nữa, Dư gia vừa mới xuất ngũ mấy hôm trước, người thì đầy khí huyết..."

Chu Bách nháy mắt cười gian, kéo dài giọng:

"Em mà cứ sờ nữa thì không chừng xảy ra chuyện đấy."

Thẩm Mộ Diêu đang ngồi d*ng ch*n, uể oải tựa vào ghế sofa. Nghe vậy, anh nâng mí mắt, cười khẽ:

"Em qua đây mà sờ, xem xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói của anh luôn khàn khàn, lười biếng và mang chút tà khí. Lời nói lại trêu chọc, khiến các cô gái có mặt mặt đỏ tim đập.

Ánh mắt Trì Giai cũng không cưỡng lại được mà dừng lại nơi anh. Cảm giác lần này rất khác so với buổi chụp hình từ xa vào chiều nay—anh đang ở ngay trước mắt, gương mặt càng rõ nét.

Khuôn mặt từng trải, chơi bời, dưới ánh đèn laser càng thêm cuốn hút. Mái tóc ngắn cắt gọn, đuôi lông mày phải cạo xéo một đoạn đầy ngang tàng. So với khi còn nhỏ, ánh mắt anh sâu hơn, nét mặt bớt non nớt mà thêm phần sắc sảo, mạnh mẽ. Cả người toát lên vẻ ngông cuồng, hoang dã, không cách nào rời mắt.

Chu Bách chỉ biết trợn mắt, nổi hết da gà:

"Tao sờ mày làm cái gì? Tao đâu có thích đàn ông, má nó!"

Thẩm Mộ Diêu cong khóe môi, hừ nhẹ một tiếng từ trong cổ họng, đầy vẻ bất cần và khiêu khích.

Cả phòng bao liền bật cười ầm ĩ.

Chu Bách liếc thấy Trì Giai cứ nhìn Thẩm Mộ Diêu chằm chằm, không động đậy, bèn trêu:

"Trì muội à, anh Diêu của em về là em mừng thế hả? Đứng yên như trời trồng luôn, ngồi đi chứ."

"Phải rồi." Chu Bách cố tình tỏ vẻ ghen tị, thở dài sườn sượt:

"Hồi nhỏ em cứ bám đuôi theo cái thằng chó Thẩm Mộ Diêu, còn tao thì thấy chó là muốn đánh."

"Mà khổ nỗi, đánh không lại. Chưa kịp đụng quần nó thì tao đã bị nó đè ra sân chà rồi!"

"..."

Trì Giai hơi khựng lại, rồi ngồi xuống cạnh Chu Bách.

Cảnh tượng này thật hiếm có—ở đâu có Thẩm Mộ Diêu là Trì Giai lại ngồi cạnh đó. Hai người từ nhỏ đã như hình với bóng, khiến đám bạn bè lớn lên cùng đều ghen tị.

Chu Bách đặt tay lên vai Thẩm Mộ Diêu, cố tình gây chuyện:

"Có vẻ mày không còn sức hút nữa rồi, Trì muội giờ chẳng buồn ngồi sát mày luôn."

Thẩm Mộ Diêu vẫn kẹp điếu thuốc giữa ngón tay thon dài, làn khói trắng mờ che nửa khuôn mặt. Nghe vậy, anh chỉ nhếch nhẹ khóe môi.

Ngay cả Chu Bách cũng bắt đầu nhận ra giữa hai người có gì đó là lạ.

Anh liếc nhìn Trì Giai đang ngồi bên trái, rồi lại len lén liếc sang Thẩm Mộ Diêu ngồi bên phải. Cảm giác như đang bị hai vị "đại thần" bao vây, bầu không khí âm thầm gợn sóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!