Trì Giai bị hai gã to con bắt cóc, kéo lên xe, rồi lái đến đường đua dưới chân núi và dừng lại, sau đó cô bị đưa đến trước mặt Chung Dương.
Chung Dương cúp điện thoại của Thẩm Mộ Diêu xong, anh ta chế giễu Trì Giai: "Không ngờ cách mà Lục Tri Hạ nói lại hiệu nghiệm thật."
Anh ta cảm thán: "Đàn bà à, đôi khi còn ác hơn đàn ông."
Nghĩ đến việc Thẩm Mộ Diêu đã vượt mặt mình trong cuộc đua xe, lại còn cướp người của mình, Chung Dương hiểm độc tặc lưỡi: "Lần này nhất định phải phế thằng đó!"
Trì Giai trực giác cảm thấy có điều không ổn, cô cau mày: "Lời anh nói là có ý gì? Anh muốn làm gì."
Sao lại còn có chuyện của Lục Tri Hạ nữa.
Chung Dương cười ha hả, chỉ tay về phía xa nói: "Thấy đường đua xe ở đằng kia không?"
"Bùm bùm bùm —"
Cùng lúc đó, đèn trên đường đua xe bỗng chốc sáng rực, bầu trời đen như tấm màn trong khoảnh khắc bỗng chốc hóa thành ban ngày.
Dưới ánh sáng, mưa phùn lất phất rơi, xa xa có vài người đàn ông đang ở đường đua xe, tay cầm đèn pin, trông như đang bố trí cái gì đó.
Mí mắt Trì Giai giật một cái, bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.
"Đó là nơi tôi và Thẩm Mộ Diêu sẽ đấu trận vượt chướng ngại vật sắp tới."
Chung Dương nhìn khuôn mặt Trì Giai hơi tái đi, anh ta chợt nảy sinh ý muốn trêu chọc: "Cô có biết tin tức về vụ tai nạn xe hơi ở đây mấy hôm trước không?"
Trì Giai biết.
Lúc đó tin tức rất chấn động, còn lên hot search nửa tiếng, nhưng chưa kịp bùng nổ thì từ khóa #con nhà giàu đua xe rơi xuống vách đá# đã biến mất.
Nhìn dáng vẻ của Chung Dương, chắc hẳn là đã bỏ tiền ra để gỡ hot search.
Anh ta cười đắc ý: "Tôi đã nói tôi là tay đua chuyên nghiệp chỉ đấu với những người hàng đầu, vậy mà mấy thằng con nhà giàu kia vẫn cứ muốn đấu với tôi? Hừ, không biết lượng sức!"
Trì Giai mơ hồ nhận ra, khó tin nói: "Họ rơi xuống vách đá, là do anh làm?"
Ba thiếu gia nhà giàu, hai chết một bị thương.
Người duy nhất sống sót, để giữ mạng phải cưa cụt hai chân, cả đời này không thể đứng dậy được nữa.
"Không không không." Chung Dương vô tội xòe tay, "Sai rồi, là bọn họ muốn đấu trận vượt chướng ngại vật với tôi, kỹ thuật kém không thắng được, rơi xuống vách đá thì rơi thôi."
"Trước khi thi đấu đều phải ký giấy sinh tử, bọn họ là tự nguyện."
Lời nói của anh ta như một cái cọc, đâm mạnh vào lòng cô.
Trì Giai mặt tái mét, điện thoại của cô đã bị thu mất, cô hoàn toàn không thể liên lạc với ai.
Cô nghiến răng: "Thẩm Mộ Diêu không thù oán gì với anh, anh có bản lĩnh thì xông vào tôi đi, bắt anh ấy đến đấu cái trận đua xe giết người này làm gì!"
Chung Dương liếc nhìn cô, cười điên cuồng: "Ối, hai con chim uyên ương khốn khổ này còn nghĩ cho nhau ghê nhỉ. Tiếc quá, ngay từ đầu tôi đã nhắm vào thằng đó rồi.
"Bắt cô lại, chẳng phải hắn ta sẽ đến sao?"
Mấy tên côn đồ phía sau anh ta cũng cười theo, ánh mắt nhìn Trì Giai đầy d. ục v. ọng và phấn khích.
"Dương ca, nói nhảm với nó làm gì, bọn em còn đang chờ anh xong thì bọn em cũng chơi nữa đây."
"Một cô gái trong sáng như vậy, không ngờ tính cách lại nóng bỏng, làm chắc sướng chết luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!