Chương 1: Gặp lại

"Dusk đang thay đồ."

Trợ lý nhiếp ảnh kích động, giọng điệu cao vút, hai tay khoa trương múa may:

"Chị ơi, chị không biết lần này nam người mẫu đẹp trai đến mức nào đâu."

"Chỉ cần nhìn anh ấy một cái là em mềm nhũn cả người... Không biết anh ấy đã có bạn gái chưa nữa, yêu anh ấy chắc chắn sẽ rất bùng nổ!"

Từ nhỏ xung quanh Trì Giai đã đầy những trai đẹp, nên cô chẳng mấy quan tâm đến việc nam người mẫu lần này "bùng nổ" hay "đẹp trai" đến mức nào.

Cô mỉm cười nói với cô gái:

"Vậy chút nữa em nhớ nhìn anh ấy cho thật kỹ vào."

Trợ lý đỏ bừng hai má, có chút ngượng ngùng:

"Chị Trì Giai~!"

Trì Giai khẽ chớp mi:

"Chị vào phòng nghỉ chỉnh lại lớp trang điểm một chút, hai phút nữa ra."

"Vâng ạ."

Studio chụp ảnh rộng rãi, sáng sủa, Trì Giai tìm được phòng nghỉ, đẩy cửa bước vào.

Bên trong tối đen như mực, rèm cửa không biết đã bị ai kéo kín. Mới đi được vài bước, Trì Giai bất ngờ đâm sầm vào... một bức tường thịt.

Chạm vào lồng ngực rắn chắc và căng đầy sức mạnh ấy, cả người Trì Giai khựng lại, theo phản xạ lùi về sau hai bước, trong lòng bàn tay vẫn còn vương lại cảm giác nóng bỏng từ cơ thể cường tráng ấy, khiến da đầu cô tê rần.

Trì Giai không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ cùng ánh mắt sắc bén như dao đang áp đến.

Cửa sổ trong phòng nghỉ khép hờ, gió hè len qua khe hở thổi vào, làm rèm cửa phồng lên. Ánh sáng trắng chợt lóe, xé toạc không gian tối tăm.

Ánh mặt trời chiếu rọi, phác họa dáng người cao lớn, cân đối của người đàn ông.

Anh ta đứng đó tr*n tr**, cơ thể rắn chắc lộ ra ngoài, đôi mắt sâu thẳm như ưng, các đường nét khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng, toát lên vẻ ngạo nghễ và hoang dại.

Khi nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, đầu óc Trì Giai trở nên trống rỗng.

Người đàn ông liếc cô một cái, giật một chiếc áo trên giá treo mặc vào. Khi cử động, từng đường nét cơ bụng hiện rõ, chạy dọc xuống vòng eo hẹp gợi cảm của anh ta, tràn ngập hormone nam tính.

Từ cổ họng anh vang lên một tiếng cười nhạt, lười biếng.

Trì Giai khẽ run mi, không tránh né mà nhìn thẳng vào anh, như thể đã trải qua cả một thế kỷ.

Thẩm Mộ Diêu hơi nhướn mày, đối mặt trực diện với ánh mắt cô.

Trong ánh sáng thay đổi, khóe môi anh hơi cong lên, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn:

"Còn chưa nhìn đủ à?"

Ánh mắt anh ta như đang nhìn một người xa lạ, lời Trì Giai định nói ra lập tức nghẹn lại.

Hai giây sau, người đàn ông rời mắt khỏi cô, lướt ngang qua.

Không có cơn gió nào nữa, rèm cửa lại rũ xuống yên tĩnh, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!