Trong suốt hơn mười năm qua, theo "quy tắc bất thành văn" giữa hai người là nếu giận nhau cũng sẽ làm hòa trong vòng một tiếng đồng hồ, thì việc cả ngày hôm nay anh không về nhà thực sự cho thấy lần này mâu thuẫn không hề nhỏ.
Nam Hướng Nhụy sững người, không nhịn được hỏi: "Vì sao vậy? Hai người lại cãi nhau chuyện gì à?"
Lâm Niệm thở dài: "Hôm qua trường mẫu giáo của Lâm Lâm và Niệm Niệm tổ chức cuộc thi đấu thể thao giữa phụ huynh và con cái. Ở phần thi bóng rổ, lẽ ra là để Lâm Lâm cầm bóng ghi điểm, thế mà Giang Dữ lại chẳng nhường nhịn gì cả. Anh ấy thì thắng được cả một đám trẻ con reo hò cổ vũ, còn mồm thì bảo: "Trẻ con nên được rèn luyện từ nhỏ, nếu không lớn lên gặp khó khăn sẽ bỏ chạy". Mình thật sự không hiểu, chuyện này thì liên quan gì?
Rõ ràng chỉ là anh ấy cố tìm cớ cho việc thắng con nít!"
Nam Hướng Nhụy không nhịn được thở dài cảm thán: "Đàn ông đúng là mắc bệnh hiếu thắng đến đáng ghét mà."
Nói rồi cô lại thấy hơi khó hiểu: "Nhưng chỉ vì chuyện này mà hai người giận nhau cả ngày, đến mức ảnh không thèm về nhà luôn à?"
Lâm Niệm vốn đã không vui, bị hỏi như vậy càng thêm bực bội, liền ném phịch bộ đồ mới chọn vào túi quà, cáu kỉnh nói: "Không về thì thôi! Tốt nhất là đừng bao giờ quay về nữa!"
Vừa dứt lời, Nam Hướng Nhụy đã nhận được cuộc gọi từ Giang Dữ.
Nội dung đại khái là: nhờ cô đón Lâm Niệm đưa về thị trấn nhỏ, còn hai đứa trẻ thì anh đã đón về rồi.
Xe lăn nhanh trên đường cao tốc, Nam Hướng Nhụy liếc sang người đang yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Niệm, rồi nhẹ giọng lên tiếng:
"Niệm Niệm, cậu còn nhớ ngày cậu cưới không?"
Lâm Niệm hoàn hồn: "Sao vậy?"
"Mình vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng hôm đó."
Ánh mắt Nam Hướng Nhụy hướng về phía trước, trên môi là nụ cười nhàn nhạt. Không biết cô đang nhớ đến điều gì, nhưng trong đôi mắt lấp lánh là một chút ánh sáng dịu dàng.
Hôn lễ của họ được tổ chức ngoài trời, bên bờ sông và thảm cỏ xanh rì. Cánh hoa hồng rải khắp con đường dẫn vào lễ đường, hai bên là các bé thiên thần mặc váy trắng, tay cầm giỏ đầy lông vũ nhẹ tênh.
Hôm đó, Lâm Niệm đặc biệt xinh đẹp. Cô mặc váy cưới trắng tinh, làn da trắng ngần nổi bật dưới lớp trang điểm nhẹ, tóc được búi gọn sau tai, để lộ trán đầy đặn và sạch sẽ.
Gió nhẹ thổi qua, âm nhạc vang lên du dương và lãng mạn. Lông vũ rơi nhẹ trên vai cô. Cô nắm tay bố, từng bước dẫm lên cánh hoa tiến về phía Giang Dữ.
Lâm Niệm đẹp đến mức khiến người ta không dám thở mạnh, như một nàng tiên bước xuống nhân gian, ngay cả ánh nắng và làn gió hôm đó cũng đều thiên vị cô.
Khi đọc lời thề hôn nhân, không chỉ khiến những người phía dưới ngẩn ngơ, mà ngay cả ánh mắt của Giang Dữ cũng hiện lên chút hoảng hốt và ngẩn ngơ.
Hai người vốn thích sự đơn giản, nên khách mời không nhiều, chỉ có người thân và bạn bè của hai bên.
Giữa biển người, Nam Hướng Nhụy lập tức nhìn thấy Triệu Mặc Bình ngồi dưới hàng ghế khán giả.
Anh vẫn là phong thái lịch lãm thường thấy: vest chỉnh tề, khóe môi hơi cong, kính gọng vàng gác trên sống mũi cao, cả người toát lên khí chất ung dung, nhã nhặn.
Chỉ khác là lần này, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ.
Người phụ nữ ấy không quá xinh đẹp, ăn mặc cũng vô cùng giản dị, nhưng khí chất tao nhã, ôn hòa, khiến không ít người trong lễ cưới phải ngoái nhìn.
Nam Hướng Nhụy nhận ra thương hiệu bộ quần áo người đó mặc, chỉ một món thôi cũng đủ để cô phải làm việc hai tháng liền mới mua nổi.
Chất liệu và kiểu dáng đều là hàng giới hạn, chính hãng.
Cô biết đó là vợ của Triệu Mặc Bình. Cô từng lén xem ảnh của hai người họ trên mạng xã hội.
Họ ngồi bên nhau, người phụ nữ chỉnh lại cà vạt cho anh, còn anh thì vẫn vẻ mặt bình thản, dịu dàng.
Từ xa nhìn lại, đúng là trai tài gái sắc, ngay cả bóng của họ cũng xứng đôi.
Nam Hướng Nhụy không còn nhớ rõ lúc ấy bản thân có cảm xúc gì nữa, chỉ nhớ là trong lòng có một vị chua xót lạ thường, mắt và mũi đều thấy cay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!