Sống ở thành phố B suốt hai mươi năm qua, Triệu Mặc Bình thường xuyên theo ông bà nội đi du lịch nước ngoài, chưa từng đặt chân đến một thị trấn hẻo lánh như thế này.
Lần đầu tiên gặp Giang Dữ, là khi Triệu Minh Triết vội vàng chạy tới bệnh viện thị trấn.
Triệu Mặc Bình không có cơ hội nhìn rõ dáng vẻ của Giang Dữ. Anh chỉ đứng ngoài phòng cấp cứu, lặng lẽ nhìn một cô gái cứ liên tục cúi đầu xin lỗi một bà lão họ Lâm.
Cô gái có thân hình cực chuẩn, đẹp đến mức yêu mị, đôi mắt long lanh chứa đầy vẻ quyến rũ lả lơi.
Anh biết cô gái đó tên là Nam Hướng Nhụy. Triệu Mặc Bình đã tìm hiểu trước, cô là bạn thân của Lâm Niệm. Rõ ràng sở hữu nhan sắc trời ban, vậy mà lại sống giả tạo, ham vật chất.
Khi ánh mắt lướt qua chiếc váy hàng nhái rẻ tiền mà cô mặc, chỉ trong khoảnh khắc ấy, Triệu Mặc Bình đã đưa ra một quyết định.
Anh và Giang Dữ vốn không thân, và anh cũng hiểu, với thân phận của mình, căn bản không có khả năng đưa Giang Dữ trở về nhà họ Triệu.
Thế nên, anh bắt đầu theo đuổi Nam Hướng Nhụy bằng cách xa hoa nhất, mua vô số túi hiệu và quà tặng đắt tiền.
Những món quà anh tặng, Nam Hướng Nhụy chưa bao giờ từ chối.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau, họ thành một đôi.
Ban đầu, Triệu Mặc Bình cực kỳ khó chịu với dáng vẻ thực dụng và giả tạo của cô. Anh ghét việc cô khoe xe sang, túi hiệu lên mạng xã hội, càng ghét cảnh cô rít điếu thuốc giữa làn khói lượn lờ, đầy ngông nghênh.
Nhà họ Triệu cực kỳ nghiêm khắc, ông nội anh càng ghét rượu bia và thuốc lá như kỵ tà.
Có lần, hai người ngồi trong xe, mùi khói thuốc xộc thẳng lên ngực, khiến anh ho sặc sụa dù đã hạ cửa kính.
Nam Hướng Nhụy ngậm điếu thuốc, cười nửa miệng nhìn anh: "Ngài Triệu đúng là được dạy dỗ nghiêm khắc, chưa từng hút thuốc à? Không nhìn ra đấy."
Vừa nói, đôi mắt đầy vẻ khiêu khích của cô hơi nhướng lên, ngón tay thon dài đưa tới kéo nhẹ cà vạt anh.
Xe im phăng phắc, hai người gần như dính sát vào nhau.
Nam Hướng Nhụy mở cửa kính, vứt điếu thuốc ra ngoài. Cô cảm nhận rõ tiếng th* d*c đang phập phồng của anh.
"Làm gì vậy?" Anh hỏi.
Cô cười khẽ, cầm lấy cổ tay anh, đặt lên eo mình rồi thản nhiên ngồi hẳn lên đùi anh.
Bốn mắt chạm nhau, hơi thở quyện lấy nhau.
Trong lòng cô như có cây búa nhỏ gõ nhẹ một cái, đối diện là đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch đầy cuốn hút, trong tròng đen ấy phản chiếu lại một hình ảnh nhỏ xíu của chính cô.
Lông mi dài rũ xuống, ánh mắt cô dừng lại trên khoé môi khẽ cong của Triệu Mặc Bình.
Có lẽ là bị không khí lôi kéo, đầu ngón tay mềm mại của cô chạm nhẹ vào môi anh, thì thầm hỏi: "Muốn thử mùi vị thuốc lá không?"
Ngay sau đó, đôi môi mềm mại của cô chạm lên môi anh, mạnh mẽ tách ra, để hương vị thuốc lá tan ra trong khoang miệng.
Lần đầu tiên, Triệu Mặc Bình cảm thấy mùi thuốc lá, thứ anh luôn ghét bỏ từ nhỏ, lại có vị ngọt đến thế.
Anh gần như si mê mùi thuốc còn vương trên môi cô, nhìn vào đôi mắt mê hoặc kia, khẽ nhướng mày.
Đôi môi lạnh lẽo lướt nhẹ qua cằm cô, anh không còn kiềm chế được khao khát chôn chặt bao năm trong lòng, hôn xuống chiếc cổ trắng ngần mềm mại.
Rõ ràng anh không ưa Nam Hướng Nhụy, vậy mà chẳng hiểu sao, lại chẳng thể nào kháng cự được hương vị của cô.
Dù mùi đó có lẫn cả khói thuốc, anh vẫn đắm chìm tận hưởng, thậm chí càng lúc càng lún sâu.
Từ đó, anh bắt đầu thường xuyên lui tới chỗ ở của cô, vứt bỏ cả phong thái quý ông đã duy trì bao năm. Có vẻ như chỉ có Nam Hướng Nhụy mới khiến anh giải tỏa được cảm xúc và khát vọng bị dồn nén quá lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!