Chương 55: Triệu Mặc Bình 1 - Lột xác

Năm được đón về nhà họ Triệu, Triệu Mặc Bình vừa tròn tám tuổi.

Mẹ cậu bảo: "Đó mới là nhà thật của con, nơi có rất nhiều người sẽ yêu thương con. Con nhất định phải nghe lời ông bà nội. Nếu bị đuổi về, mẹ cũng sẽ không cần con nữa."

Triệu Mặc Bình từ nhỏ vốn nhút nhát, sợ sệt, một thân một mình đến nơi xa lạ như thế, cậu lo lắng lắm… nhưng càng sợ hơn nếu mẹ thật sự bỏ rơi mình.

Vì vậy, trước mặt ông bà nội, cậu lúc nào cũng dè dặt cẩn trọng, như đang bước trên băng mỏng.

Ông nội Triệu không thích dáng vẻ đó chút nào, cảm thấy cậu quá yếu đuối, chẳng có chút khí phách, không thể thành đại sự.

Triệu Mặc Bình cũng không thông minh cho lắm. Những việc ông nội giao, dồn dập và đầy áp lực, cậu học rất chậm.

Những thứ như thư pháp hay tiếng Anh còn có thể gắng gượng.

Nhưng mấy môn như piano, vĩ cầm, hội họa… cậu thật sự không có năng khiếu. Thầy cô dù kiên nhẫn đến đâu cũng không thể dạy nổi.

Lúc đầu, ông nội còn cố nhẫn nại, nhưng sau nhiều lần không có tiến triển, ông bắt đầu nổi giận. Ông mắng: "Với cái đầu óc này, không biết có phải con cháu nhà họ Triệu không nữa!"

Triệu Mặc Bình sợ hãi lắm. Cậu đứng co ro trong góc, nhìn ông nổi trận lôi đình mà không dám hé răng.

Bà nội chỉ có thể bất lực thở dài: "Được rồi, giận gì chứ, Mặc Bình đâu phải ngu ngốc. Nó chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi, có phải ai cũng thông minh như Tiểu Dữ đâu."

Câu sau cùng, giọng bà nghẹn lại.

Ông nội lặng người, liếc nhìn Mặc Bình đang co mình nơi góc tường, trong mắt ông ánh lên nỗi xót xa không giấu nổi.

Ông ngồi phịch xuống ghế phía sau, giọng trầm lại, lưng cũng khom xuống, dáng vẻ bỗng chốc già đi trông thấy.

Ông lẩm bẩm: "Phải rồi, Tiểu Dữ đã đi rồi, đâu phải ai cũng được như nó."

Dù mới về nhà không lâu, nhưng Triệu Mặc Bình hiểu rất rõ, cái tên Tiểu Dữ đó chính là vết thương không thể chạm vào trong lòng cả nhà.

Người giúp việc từng kể: Tiểu Dữ rất được yêu quý.

Cậu thông minh lại xinh xắn. Mới nhỏ xíu đã nói tiếng Anh như gió, bảy tuổi đã đánh piano cực điêu luyện, học hành không cần nhắc nhở mà lúc nào cũng là học sinh đứng nhận giải thưởng.

Ông bà nội ngày nào cũng ôm lấy cậu ấy, gọi là "bảo bối". Tết đến, cả nhà còn mong chờ Tiểu Dữ biểu diễn một tiết mục, ánh mắt họ khi ấy ngập tràn tự hào và cưng chiều.

Những thứ mà ông nội bắt Triệu Mặc Bình học, đều là sở thích của Tiểu Dữ, không có lấy một cái thuộc về chính cậu.

Nhưng Mặc Bình không để tâm.

Từ ngày bước chân vào căn biệt thự sang trọng này, cậu đã hiểu rõ, tất cả chỉ vì Tiểu Dữ không còn ở đây nữa. Nếu không có chuyện đó, đời này cậu không bao giờ được đặt chân vào căn nhà này.

Năm cậu chín tuổi, vào sinh nhật mình, nhân lúc ông nội ra ngoài, nghe lời bạn chơi cùng xúi giục, Triệu Mặc Bình lén lút mở cánh cửa bị khóa kín ở tầng hai.

Trong trí nhớ của cậu, đó là một nơi bí ẩn.

Ông nội gần như ngày nào cũng vào đó ngồi một lúc. Mỗi lần bước ra, mắt ông đỏ hoe, lưng càng khom hơn trước.

Bà nội thì hiếm khi vào, mà mỗi lần vào xong, đều khóc bước ra.

Cậu biết, đó là căn phòng của Tiểu Dữ.

Cậu tò mò lắm. Rốt cuộc đứa trẻ kia tài giỏi đến mức nào, để khiến cả nhà nhớ thương đến vậy?

Mặc Bình lén lấy chìa khóa từ ngăn sách của ông nội, nhẹ nhàng mở cánh cửa đóng bụi đã lâu.

Bên trong không hề bám bụi chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!