Chương 5: Album ảnh

Hơi nóng bên ngoài len qua khe cửa chui vào phòng máy lạnh. Trong tiệm tạp hóa, không ai lên tiếng. Chỉ có cậu tóc vàng nước mắt ròng ròng, vừa đau vừa van xin.

Giang Dữ vẫn ngồi trên ghế chủ tiệm, dáng dấp lười biếng, một tay siết chặt cổ tay tóc vàng, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Cậu chẳng thèm nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Lâm Niệm.

Cậu không nói, cô cũng chẳng lên tiếng.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Mắt cô đỏ hoe vì khói thuốc, nghẹn đến nói không ra lời. Còn cậu, rõ ràng tâm trạng chẳng tốt chút nào.

"Giang… Giang Dữ, hay là cậu nới tay một chút đi, tay cậu ấy sắp tím tái rồi kìa."

Bầu không khí trầm mặc kéo dài, Tôn Tề Thiên nhìn cánh tay tím bầm của cậu tóc vàng mà không nhịn được lên tiếng.

Giang Dữ lúc này mới liếc mắt nhìn sang theo ánh nhìn của cậu, rồi bất ngờ đứng dậy, kéo tóc vàng lại gần phía Lâm Niệm.

"Chân trắng nhỉ? Nhìn đằng sau không rõ, hay qua đây nhìn gần?"

Giọng cậu lạnh tanh, đôi mắt tối thẫm như có thể đâm xuyên người ta. Mặc dù nói với cậu tóc vàng, nhưng từng chữ dường như lại nhằm thẳng vào Lâm Niệm.

Áp lực và mùi khói nồng khiến Lâm Niệm theo bản năng quay lưng lại, ho khan dữ dội, tay che miệng.

Giang Dữ nhíu mày, tiện tay đưa cho cô chai nước khoáng đặt trên quầy, giọng trầm thấp:

"Tề Thiên, mở cửa sổ ra."

Khi cửa sổ được đẩy ra, khói mới dần tản đi.

Đợi cô dịu lại một chút, Giang Dữ mới chậm rãi cúi người, ánh mắt đối diện thẳng với cô.

Khoảng cách quá gần, đến mức Lâm Niệm có thể thấy rõ bóng dáng bé nhỏ của mình phản chiếu trong mắt cậu.

"Anh trai cậu không dặn cậu đừng đến đây sao?"

Cô khẽ gật đầu, mặt hơi căng thẳng vì sự áp sát bất ngờ ấy.

Chung quanh không ai nói gì, dù Giang Dữ hạ giọng, mấy đứa con trai kia vẫn nghe rõ mồn một, ai nấy nhìn nhau, ánh mắt đầy khó hiểu.

Giang Dữ khẽ bật cười, khóe môi nhếch lên, đôi mắt đen như mực lấp lánh chút giễu cợt:

"Sao? Giờ ngay cả lời anh trai cũng không nghe à? Hay là, anh ta chưa kể cho cậu biết, trên cánh tay anh ta…."

"Giang Dữ!"

Lâm Niệm cắt ngang. Cô ngẩng đầu, mắt hoe đỏ, ánh nhìn cố chấp:

"Tại sao mình không thể đến? Chẳng phải là chính cậu cũng biết, cậu đang giao du với những người thế nào sao?"

Ánh mắt cô quét qua đám con trai dáng vẻ lưu manh đứng quanh, giọng cố kiềm chế nhưng vẫn sắc bén:

"Anh trai mình nói nơi này toàn là đám ăn chơi phá phách, cậu cũng nằm trong số đó, đúng không?"

"Mình không hiểu, tại sao cậu cứ nhất định phải khác biệt với những người cùng trang lứa? Cứ như muốn cố tình tách biệt khỏi cả thế giới vậy."

Từng lời như nhát dao chém thẳng vào lớp vỏ bọc cố tỏ ra bình thản của Giang Dữ.

Cậu dời mắt đi, giả vờ thong thả xoay chiếc bật lửa trên quầy, giọng châm chọc:

"Thì sao? Giờ cậu cũng học đòi lo chuyện bao đồng à?"

"Ngày kia là nhập học rồi. Hình như tụi mình học chung lớp thì phải. Cậu sẽ đi học chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!