Giang Dữ hồi phục rất nhanh, tối trước ngày lên đường, Lâm Niệm tạm thời kéo anh về nhà bà nội cô.
Không biết có phải ảo giác không, mà suốt bữa cơm, ánh mắt cả nhà nhìn anh đều có chút kỳ quái và khó tả, khiến Giang Dữ ngồi ăn cũng không yên nổi.
Lâm Tầm mặt mày đen sì, ánh mắt như muốn đốt cháy anh thành tro, nếu không nhờ bà nội Lâm ngồi giữa can ngăn, có lẽ anh đã nhào qua mà xử đẹp rồi.
Chuyện Giang Dữ quay lại thị trấn B, phía nhà họ Triệu dường như vô cùng quan tâm. Trời còn chưa sáng, Triệu Minh Triết đã đứng ngoài cổng nhà Lâm Niệm, dáo dác ngóng vào.
Đây là lần đầu tiên Lâm Niệm gặp bố ruột của Giang Dữ.
Ông ta ăn mặc rất nhã nhặn, cả người đóng vest, thắt cà vạt ngay ngắn, dáng vẻ từ xa nhìn lại giống hệt Triệu Mặc Bình như cùng đúc ra từ một khuôn.
Lâm Niệm vô thức căng thẳng, đứng bên cạnh Giang Dữ, câu chào hỏi cũng nói lắp bắp.
"Cháu chào chú Triệu ạ."
Triệu Minh Triết mỉm cười đáp lại: "Cháu là Lâm Niệm đúng không? Trước giờ nghe nói cháu rất chăm sóc Tiểu Dữ, thật không biết nên cảm ơn thế nào mới phải."
"Không cần khách sáo đâu ạ, gọi cháu là Niệm Niệm là được rồi." Lâm Niệm liên tục xua tay.
Giang Dữ thì từ đầu đến cuối mặt lạnh như tiền, nhất là khi đối mặt với Triệu Minh Triết, bầu không khí quanh người anh gần như đóng băng, lạnh đến mức người ngoài cũng cảm nhận được.
Triệu Minh Triết cũng để ý, nhưng dường như đã quen với kiểu này, chẳng mảy may bận tâm. Ông ta nhẹ nhàng mở cửa xe sau, vẫn giữ nụ cười ôn hòa.
"Vậy nhé, gọi cháu là Niệm Niệm được chứ? Mới nãy anh cháu có dặn, nói cả nhà đều gọi cháu như vậy. Những thứ cần dùng ông nội Tiểu Dữ đã chuẩn bị sẵn hết rồi, cháu cứ yên tâm."
Lâm Niệm vừa gật đầu, tay phải đã bị ai đó kéo chặt lấy, lôi về phía cửa xe bên kia.
"Được rồi, khỏi lằng nhằng, đi sớm về sớm."
Giọng Giang Dữ rất nhỏ, lạnh nhạt như không để tâm, thậm chí không buồn nhìn Triệu Minh Triết lấy một cái.
Anh mở cửa bên kia, tay còn cẩn thận đỡ lên khung xe như sợ cô đụng đầu, ánh mắt rũ xuống, giọng nhàn nhạt ra hiệu.
"Lên xe đi."
Lâm Niệm chớp mắt nhìn anh, không hiểu tại sao Triệu Minh Triết đã mở sẵn cửa xe, anh còn cố tình vòng qua bên này mở thêm một cửa khác.
Kiểu phản nghịch trẻ con, làm việc có phần thiệt mình chẳng lợi ai thế này, cô đúng là lần đầu thấy ở Giang Dữ.
"Sao vậy?"
Giang Dữ vẫn chống tay lên nóc xe, khóe môi khẽ nhếch như cười mà chẳng cười, hàng mi dài phủ xuống che khuất ánh mắt.
Anh cúi sát lại, áp lực tỏa ra lập tức đè đến gần, giọng trầm thấp mang theo sự trêu chọc.
"Đứng đực ở đây là đợi anh bế lên à?"
Giọng trầm quyến rũ cộng thêm đôi mắt biết nói, khiến tim Lâm Niệm cứ thế mà nhảy loạn. Cô đỏ bừng mặt, vội chui vào trong xe, lầm bầm phản bác.
"Làm gì có, anh đừng nói bậy."
Giang Dữ khẽ cười, vai khẽ rung lên, rồi cũng lên xe theo.
Cửa xe "cạch" một tiếng khép lại, để lại Triệu Minh Triết đứng ngây ra đó, một lúc lâu mới thở dài, lặng lẽ đóng lại cửa xe bên mình.
Hành trình kéo dài bốn tiếng đồng hồ, Lâm Niệm bị xóc xe đến mệt mỏi, chẳng biết ngủ thiếp đi từ khi nào.
Đến khi tỉnh lại, xe đã đỗ dưới một gốc đa cổ thụ lớn, trong xe tối om, ghế lái phía trước trống trơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!