Hồi cấp ba, Lâm Tầm là kiểu thiếu niên ngạo mạn phóng khoáng, gia cảnh sung túc, tướng mạo lại thuộc hàng cực phẩm, đi đến đâu cũng có kẻ nịnh hót bám theo, chỉ mong moi được chút lợi lộc từ anh.
Khi ấy, cả trường phụ ai mà chẳng biết danh tiếng của Lâm Tầm. Không chỉ vì anh mặc hàng hiệu, đi xe sang, bước ra đường là phong quang lẫm liệt, mà quan trọng hơn cả là vì bạn gái của anh thay còn nhanh hơn thay áo. Không chỉ trong trường, mà đến mấy cô ngoài trường cũng toàn loại yêu kiều chanh sả.
Ai cũng nói Lâm Tầm là kiểu đào hoa thành tính, đi học cũng không biết tiết chế, không biết lớn lên rồi còn khổ hại bao nhiêu cô gái nữa.
Nhưng chẳng ai biết, Lâm Tầm có một tật rất lạ, anh yêu đương thì yêu, nhưng chưa từng để tâm.
Dù đối phương có xinh đẹp cỡ nào, trong mắt anh cũng như gió thoảng mây bay. Có khi chia tay rồi mà ngay cả tên người ta anh cũng chẳng nhớ nổi. Chia tay cũng toàn lý do trời ơi đất hỡi: nào là giẫm bẩn đôi giày anh mới mua, nào là chơi game gà quá làm anh mất mặt…
Nói trắng ra, là yêu lâu quá thì chán.
Sau khi chia tay, không ít cô gái đau lòng đến độ chạy đến tận nhà ông bà nội Lâm khóc lóc kể khổ. Ông bà Lâm nghe đến phát ngán, bà nội thì nhẹ nhàng khuyên răn, ông nội thì vác chổi rượt đánh nhưng chả ăn thua. Cùng lắm Lâm Tầm ngoan ngoãn vài ngày rồi đâu lại chóng đó.
Anh cứ sống trong thế giới vinh hoa lấp lánh đó, quen với việc được người khác vây quanh như sao quanh trăng, hút thuốc thì có kẻ tranh nhau châm lửa cho.
Còn Triệu Văn lúc đó thì vẫn là cô học trò ngoan ngoãn đến nói chuyện cũng không dám nói to, đeo cặp kính dày cộp, suốt ngày ôm đống tài liệu học cao như núi, miệt mài học tập.
Cô và Lâm Tầm có điểm rất giống nhau: bố mẹ đều mất vì tai nạn giao thông, chỉ còn lại bà nội tuổi đã cao sống bằng tiền lương hưu ít ỏi, cố gắng nuôi cô ăn học.
(*) Lâm Tầm là anh họ của Lâm Niệm, được bố mẹ Lâm Niệm nuôi lớn do bố mẹ ruột mất.
Thầy cô trong lớp rất quý cô, nên học bổng năm nào cũng vào tay Triệu Văn. Nhưng cũng chính vì thế mà cô thường xuyên bị bạn bè đố kỵ châm chọc. Đặc biệt là mấy đứa con nhà giàu, suốt ngày lấy hoàn cảnh nghèo khó của cô ra giễu cợt: gọi cô là đồ nghèo hèn, nói cô chẳng có lấy một cái áo tử tế mà mặc, nói học giỏi đến mấy thì ra đời cũng chẳng ai cần. Nói cô có xinh hơn nữa thì sau này cũng chỉ đi làm "gái tiếp khách".
Lời ra tiếng vào như nước triều, suýt nữa đã dìm chết cô trong tủi nhục.
Cô vẫn nhớ như in, hôm đó Lâm Tầm vừa hút thuốc ngoài hành lang về, thấy cảnh tượng trong lớp liền vác nguyên hộp phấn ném thẳng lên đầu thằng đang mỉa mai cô.
Một tay anh đút túi quần, liếc qua lớp bằng ánh mắt chán ghét, giọng lạnh nhạt vang lên:
"Một đám con trai đi bắt nạt một đứa con gái, các cậu có biết xấu hổ không?"
"Lôi hoàn cảnh gia đình người khác ra để đùa giỡn, thứ tôi ghét nhất chính là loại người như vậy."
Chỉ vỏn vẹn hai câu, cả lớp câm như hến.
Cả Triệu Văn cũng ngẩn ngơ tại chỗ.
Cô chưa từng nghĩ, trong lúc cô yếu đuối nhất, người đưa tay kéo cô lại, lại là kẻ mà cô khinh thường nhất, một tên công tử bột chuyên đi tán gái.
Từ đó trở đi, không còn ai dám bắt nạt Triệu Văn.
Cuộc sống cấp ba của cô lại trở về với tĩnh lặng, nhưng từ khoảnh khắc đó, cô bắt đầu chú ý đến Lâm Tầm. Cô phát hiện, tuy anh hút thuốc uống rượu, nhưng chưa từng nặng lời với bạn bè, còn hay cau mày nhắc nhở mấy đứa nhỏ trong trường tránh xa mấy thói xấu.
Cô phát hiện, tuy bạn gái anh nhiều như lá mùa thu, nhưng anh chưa bao giờ động tay động chân với ai, chia tay rồi cũng không ai nói xấu anh một lời.
Cô thấy anh sống rất có nghĩa khí, bạn bè từng giúp anh việc nhỏ anh đều nhớ kỹ, rồi trả lại gấp mười.
Cô từng thấy anh kính trọng ông bà thế nào, thấy anh ôm đứa em gái nhỏ, trong mắt dịu dàng đến độ làm người ta ngẩn ngơ.
Dần dần, Triệu Văn cảm thấy anh như phát sáng, dù ở giữa hàng trăm học sinh mặc đồng phục, cô cũng có thể nhận ra anh ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.
Cô bắt đầu để ý anh đổi bạn gái như thế nào, bắt đầu quan tâm đến thứ hạng của anh trong bảng điểm. Mặc dù lần nào cũng lẹt đẹt top cuối.
Đêm khuya sau mỗi buổi học, Triệu Văn nằm trên giường âm thầm tính điểm chuẩn đại học, lần đầu tiên cô cảm thấy hồi hộp đến thế, đến mức phải lấy máy tính ra bấm từng điểm một.
Cô bắt đầu soi gương, để ý dáng người của mình mỗi khi tắm, rồi lại xấu hổ cúi đầu, bởi cô nhớ, bạn gái của Lâm Tầm ai nấy đều thân hình nóng bỏng.
Cô học cách ăn mặc tươm tất hơn, không phô trương nhưng chỉnh chu. Cả người dường như cũng toát ra khí chất khác biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!