Ngày em gái chào đời, Giang Dữ rất lâu rồi mới lại thấy mẹ Triệu cười.
c** nh* nhón chân, bám tay vào khung cửa phòng bệnh. Trong phòng, mẹ Triệu đang nhẹ nhàng đưa ngón tay chạm vào bàn tay bé xíu của đứa trẻ sơ sinh, ánh mắt dịu dàng đến độ như muốn tràn cả ra khỏi mi mắt.
Bà nhìn thấy Giang Dữ ngoài cửa, cười gọi cậu vào: "Đây là em gái con, sau này sẽ là người thân nhất của con trên đời này đấy."
Giang Dữ quay đầu, nhìn thấy bố mình, Triệu Minh Triết, đang đứng tựa vào khung cửa, lặng lẽ dõi vào trong.
Trước khi em gái ra đời, ông ta đã biến mất nhiều ngày, không ai biết ông ta đi đâu.
Hôm ấy, ông ta mặc một chiếc áo choàng đen, râu ria chưa cạo, lặng lẽ đứng ở hành lang. Tấm lưng ngày thường luôn kiêu ngạo nay như bị đè nặng bởi điều gì đó, trông hơi còng xuống.
Khi mẹ Triệu bảo Giang Dữ vào nhìn em gái, Triệu Minh Triết cúi xuống xoa đầu con trai, bảo rằng ông ta đã làm mẹ giận, mẹ không muốn gặp ông, nên nhờ Tiểu Dữ thay bố vào xem em bé.
Giang Dữ ngơ ngác gật đầu, sau đó còn khẽ hỏi mẹ: "Khi nào thì mẹ mới tha thứ cho ba?" Mẹ Triệu chỉ im lặng, hôn nhẹ lên má con trai.
Em gái không giống Giang Dữ mấy. Tuy có vài nét giống mẹ, nhưng đường nét khuôn mặt thì lại như đúc từ một khuôn với một người đàn ông khác.
Giang Dữ từng gặp người đàn ông ấy, cũng từng thấy mẹ tựa vào vai ông ta, cười dịu dàng chưa từng có.
Từ sau khi biết đến sự tồn tại của Triệu Mặc Bình, cậu chưa từng thấy mẹ mình cười rạng rỡ đến vậy.
Đêm hôm ấy, phòng bệnh rất náo nhiệt. Ông bà ngoại vui mừng mua cho bé gái bao nhiêu quần áo.
Chỉ có Triệu Minh Triết đứng lặng bên cửa sổ. Xuất thân từ một gia đình trí thức, nghiêm khắc từ nhỏ, ông rất ghét mùi thuốc lá, vậy mà lúc ấy lại ngập tràn bức bối, phải tự nuốt hết vào lòng.
Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng xóa đè cong cả cành cây, gió lạnh len vào từ những khe cửa.
Ông bà ngoại sức khỏe không tốt, sớm đã về nhà. Mẹ bị gió lạnh làm ho nhẹ mấy tiếng.
Một lúc sau, cửa sổ "rầm" một tiếng bị đóng lại, bên khung cửa chỉ còn lại một tiếng thở dài khẽ khàng.
Mẹ cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, ôm chặt đứa trẻ trong lòng.
Giang Dữ ngồi ngoài phòng, yên lặng nghịch khối rubik, nhưng vẫn nghe thấy tiếng tranh cãi trong phòng. Dường như mẹ tức giận buông xuôi mọi thứ, chủ động đòi ly hôn, còn Triệu Minh Triết thì không đồng ý.
Không biết bao lâu sau, cửa phòng bệnh "rầm" một tiếng đóng lại.
Triệu Minh Triết khoác áo rời khỏi, ánh mắt nhìn Giang Dữ mang theo chút phức tạp. Sau hôm ấy, ông ta không quay lại nữa.
Đêm hôm đó, người ở lại chăm sóc mẹ chỉ có mình Giang Dữ.
Nửa đêm tỉnh dậy, cậu thấy mẹ đang khóc, mắt sưng như quả óc chó, vùi trong chăn, cả người run rẩy.
Năm ấy, bầu không khí ngột ngạt trong gia đình như bọc lấy Giang Dữ, đè ép đến mức cậu không thở nổi.
Những ngày sau đó, Giang Dữ thường thấy người đàn ông kia đến thăm mẹ.
Họ ngồi trên giường bệnh, người đàn ông nắm tay đứa trẻ nhỏ bé, mẹ thì cười dịu dàng.
Ánh nắng chiếu xuống, bóng của ba người họ đan xen trên nền gạch, ánh sáng cũng như nhuốm màu hạnh phúc.
Giang Dữ thoáng ngơ ngác, cậu cảm thấy, ba người bọn họ mới thực sự là một gia đình. Còn mình, là kẻ thừa.
Ngày mẹ xuất viện, chính người đàn ông kia đưa bà về nhà họ Triệu.
Không ai ngờ được, Triệu Minh Triết lại bất ngờ quay về. Khi nhìn thấy hai người đang tr*n tr**ng quấn lấy nhau trên giường, con dao trong tay ông như mất kiểm soát theo dòng cảm xúc rối loạn trong đầu.
Đêm ấy, em gái như có linh cảm, lên cơn bệnh nặng, khóc đến đứt hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!