Chương 44: Bí mật

Lâm Niệm lặng lẽ đi theo Giang Miểu Miểu. Hai người không nói một lời, cho đến khi họ dừng chân ở một khu vườn nhỏ yên tĩnh hơn, Giang Miểu Miểu mới khẽ dừng bước.

"Chị và anh ấy đang hẹn hò phải không?"

Giọng nói vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo vốn có, cô ta không hề quay đầu lại.

Lâm Niệm lắc đầu, ánh mắt cụp xuống nhìn mũi chân, dõi theo ánh nắng len lỏi qua tán cây dần lan lên mắt cá.

"Dù có hay không, đó cũng là tự do của Giang Dữ, em không cần biết những chuyện này."

Khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày, hôm nay giọng Lâm Niệm hơi lạnh lùng, xa cách hẳn.

Vì cô nhớ, chính sự tùy hứng và kiêu căng của Giang Miểu Miểu đã khiến Giang Dữ phải chịu không ít tổn thương.

Lâm Niệm vốn không dễ ghét ai, nhưng nếu là người có thể làm hại Giang Dữ, cô sẽ không bao giờ thân thiết.

Hôm nay Giang Miểu Miểu ăn mặc rất đẹp, chiếc váy trắng ôm lấy vòng eo nhỏ xíu, tóc dài xõa ngang lưng, cả người toát lên vẻ thanh khiết nổi bật, trông rất giống phong cách của Lâm Niệm.

Cô ta khẽ cong môi, ánh mắt thoáng qua một tia giễu cợt.

"Bớt dùng giọng điệu đó với tôi đi. Chị nghĩ chị quan tâm Giang Dữ lắm à? Vậy sao năm đó không một lời mà biến mất, giờ còn quay lại làm gì?"

Nói rồi, Giang Miểu Miểu quay phắt lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy châm chọc, ép Lâm Niệm không lối thoát.

"Chỉ có Giang Dữ ngu ngốc mới tha thứ cho chị thôi. Nếu là tôi, ai bỏ rơi tôi từng ấy năm, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại."

Nói đến đây, giọng cô ta càng lúc càng gay gắt, Lâm Niệm khẽ nhíu mày, không muốn giải thích thêm.

"Vậy em gọi chị ra đây, chỉ để nói mấy lời này sao?"

Lúc đứng ngoài cửa phòng bệnh, Giang Miểu Miểu đã ở đó rất lâu.

Cô ta tận mắt thấy Lâm Niệm bước vào, rồi hai người lặng lẽ dựa vào nhau nói những lời chỉ có họ hiểu.

Những bí mật chôn sâu nhiều năm trong lòng Giang Miểu Miểu bỗng trở nên nhẹ bẫng.

"Lâm Niệm, thật ra tôi rất tò mò Giang Dữ thích chị ở điểm nào? Sao chị lại có thể hấp dẫn anh ấy như thế?"

"Thích là thích, cần gì lý do." Ánh mắt Lâm Niệm không hề né tránh.

Giang Miểu Miểu bị đáp án đó làm sững lại, bật cười khẩy:

"Thật tự tin. Tôi chưa từng thấy Giang Dữ như vậy, ở bên chị, anh ấy như biến thành người khác."

Trước kia Giang Dữ luôn uể oải, bất cần, nhưng từ sau khi quen Lâm Niệm, đến cả sát khí cũng vơi đi, trở nên dịu dàng lạ lẫm.

Giang Miểu Miểu ngẩng lên nhìn về tầng hai khu nhà bệnh nhân.

Giang Dữ đang khoác áo, chân trái bó bột, đứng bên cửa sổ nhìn hai người.

"Miểu Miểu, em thích Giang Dữ phải không?" Lâm Niệm đột ngột hỏi.

Giang Miểu Miểu rõ ràng sững người, thu lại ánh mắt, cụp mi xuống, cứng giọng: "Liên quan gì đến chị?"

"Nhưng cậu ấy là anh của em mà."

Lâm Niệm cau chặt mày. Thật ra cô đã lờ mờ đoán được điều này, chỉ là nửa tin nửa ngờ, nay nhìn phản ứng của Giang Miểu Miểu mới hoàn toàn xác nhận.

"Không phải anh ruột!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!