Chương 40: Can đảm

Ánh mắt của Lâm Niệm dần trở nên nghiêm túc, ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu trong đôi đồng tử long lanh của cô, khóe mắt hoe đỏ, mềm mại đến lạ.

Giang Dữ khẽ "ừ" một tiếng, giọng khàn khàn, lặp đi lặp lại từng lời:

"Tôi thích cậu, Niệm Niệm, tôi thật sự thích cậu."

Tình cảm đã chôn sâu trong tim bao năm trời, chưa từng dám thốt ra miệng, giờ đây theo làn gió nhẹ tan vào đêm tối.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, cảm xúc của cả hai mới dần bình ổn lại dưới màn đêm dày đặc.

Họ ngồi tựa vào nhau, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của đối phương. Cả gương mặt Lâm Niệm đỏ bừng, như đang vô cùng mong đợi điều gì đó từ Giang Dữ.

"Niệm Niệm, bây giờ cậu mười bảy tuổi đúng không? Cách sinh nhật còn nửa năm nữa?"

Lâm Niệm gật đầu.

"Nửa năm nữa, cậu đủ mười tám. Đến lúc đó, mình ở bên nhau nhé?"

Cơn gió ngoài cửa sổ bất chợt ngưng lại, ánh đèn đêm lác đác dường như cũng vì họ mà nán lại, bao phủ lên thân ảnh cả hai, in bóng họ lên bức tường trắng thành một khung hình tuyệt đẹp.

Lâm Niệm nhận ra, dù đang đắp chăn dày, Giang Dữ vẫn luôn mặc áo dài tay, quần dài. Ngay cả vết sẹo hình chữ thập nơi cổ cũng luôn được cậu vô thức che lại.

"Giang Dữ, lần trước ở đại hội thể thao, sao cậu không chịu mặc áo ngắn tay?"

Lâm Niệm ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như mặt hồ thu, cẩn thận dò hỏi.

Giang Dữ không đáp, đôi mắt cụp xuống. Cậu vừa vén lọn tóc rũ bên tai cô thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng nói chuyện lác đác.

"Trời ơi, cậu yên tâm đi, Giang Dữ có bao giờ về giờ này đâu? Với cả tối qua cậu ta còn đi cùng Lâm Niệm mà, cậu nghĩ cậu ta nỡ quay về chắc?"

"Thật không đó?" Giọng con gái vẫn hơi do dự, "Nhỡ đâu cậu ấy về thật thì sao? Với lại cậu ấy không có ở nhà, tụi mình vào bằng cách nào?"

"Sợ gì chứ? Bình thường mười ngày nửa tháng cậu ta mới ló mặt về một lần. Hồi trước còn nhờ tôi chăm giúp con ba ba nhà cậu ấy nên mới đưa chìa khóa đây này."

"Ba ba? Cậu ấy rảnh rỗi thế cơ à? Còn nuôi ba ba?"

Tiếng cười khúc khích của con trai vang lên: "Tôi tặng mà, Giang Dữ suốt ngày một mình, buồn chết đi được. Tặng cậu ta con ba ba cho có bạn, biết đâu còn giúp sống lâu trăm tuổi."

Tiếng bước chân ngày một gần, Lâm Niệm hoảng hốt tái mặt, tròn mắt nhìn Giang Dữ, mấp máy môi không thành tiếng:

"Ai về vậy?"

Giang Dữ ngồi bật dậy, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chắc là Tôn Tề Thiên."

"Giờ phải làm sao đây?" Lâm Niệm cuống lên, lật đật chồm dậy đi tìm giày.

Chìa khóa c*m v** ổ phát ra tiếng tách, tiếng nói chuyện ngoài cửa vẫn chưa dứt, xem chừng còn mấy người cùng tới.

Một bàn tay vững chắc kéo cô vào lòng, Giang Dữ nhét đôi giày xuống dưới gầm sofa, rồi kéo tấm chăn phủ kín cả hai người.

Cạch, cánh cửa bật mở.

Tôn Tề Thiên bước vào, bên cạnh là Nam Hướng Nhụy, theo sau là mấy thanh niên lêu lổng trông không giống học sinh.

Tim Lâm Niệm đập như trống trận, cô bị Giang Dữ ôm chặt trong lòng, tai nóng bừng như sắp nhỏ máu, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Dù sao cũng là bạn cùng lớp, nếu để người khác thấy hai người họ nằm chung một chăn, có nói thế nào cũng không rửa sạch nổi.

Căn phòng khách đang tối om bỗng sáng bừng lên. Giang Dữ vô thức cau mày, đưa tay che mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!