Lâm Niệm không nhúc nhích, cô chỉ khẽ lắc đầu, không nói lời nào, vẫn ôm chặt chiếc gối đứng yên tại chỗ, đôi mắt tròn xoe như quả hạnh ngoan ngoãn nhìn cậu.
Trên người cô là chiếc áo sơ mi trắng mới tinh, phần đùi trắng nõn bên dưới bị vạt áo che lấp một nửa, đôi chân dài thon gọn và thẳng tắp, làn da mịn màng trắng trẻo khiến người ta không thể rời mắt.
Chiếc áo này vốn là của Giang Dữ, cậu còn chưa kịp mặc thì đã đưa cho Lâm Niệm dùng làm đồ ngủ.
"Ngoan nào, về ngủ đi. Nếu sợ thì cứ bật đèn ngủ lên một chút."
Giang Dữ đứng dậy khỏi sofa, đưa tay lấy chiếc gối từ tay cô rồi xoay người định đi về phòng.
"Không muốn." Lâm Niệm từ phía sau ôm chặt lấy cậu, cả khuôn mặt vùi sâu vào lưng cậu, giọng nói nghẹn ngào, "Nếu cậu không đồng ý, mình sẽ cứ ôm thế này mãi."
Hơi thở ấm nóng của cô gái xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng truyền đến làn da cậu, nóng bỏng đến mức khiến Giang Dữ thấy khó thở.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió ngoài cửa sổ. Giang Dữ không động đậy, hồi lâu sau mới bật cười khẽ một tiếng, giọng khàn khàn, mang theo chút trêu chọc:
"Bạn học Lâm Niệm Niệm, sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu cũng biết làm nũng thế này?"
Lâm Niệm đỏ bừng cả mặt, đỏ đến tận mang tai, nhưng vẫn kiên quyết ôm chặt lấy cậu, "Kệ mình, dù sao mình cũng không muốn ngủ một mình."
Tấm rèm cửa bị gió thổi bay nhẹ, tiếng còi xe vang lên ngoài phố, ánh đèn từ cửa sổ hắt vào chiếu bóng hai người đang ôm nhau lên tường, tối đen mà ấm áp.
Cuối cùng Giang Dữ cũng chịu thỏa hiệp, nhưng cực kỳ nghiêm túc đặt ra "ba điều luật".
Được ngủ chung giường, nhưng tuyệt đối không được chạm vào nhau, dù là nằm quay lưng cũng không được quá gần, phải dùng hai chiếc chăn tách riêng.
Lâm Niệm vui vẻ đồng ý, cứ tưởng cậu nói cho có.
Ai ngờ khi thật sự nằm lên giường rồi, Giang Dữ đúng thật quay lưng lại, cách cô một khoảng xa đến mức có thể nằm lọt thêm hai người nữa.
Lâm Niệm cũng giận dỗi xoay người quay lưng về phía cậu, dùng ngón tay cào nhẹ lên tường, lẩm bẩm:
"Sao mà rắc rối thế, chẳng lẽ mình sẽ làm gì cậu chắc."
Phía sau không có phản hồi, chỉ còn tiếng gió rì rào ngoài cửa sổ, cô không biết Giang Dữ có nghe thấy không, chỉ là đột nhiên cảm thấy lòng có chút trống vắng.
Một lúc sau, hàng mi Lâm Niệm khẽ rung, cô cụp mắt xuống.
"Giang Dữ, cậu không thích mình sao?"
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến mức giống như tự nói với chính mình, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh này lại vô cùng rõ ràng.
Hai người cùng nằm trên một chiếc giường, không ai quay lại, ánh đèn xe ngoài phố từ từ mờ nhạt.
Giang Dữ lặng lẽ nghe Lâm Niệm thì thầm, từ đầu đến cuối không nói một lời, nhưng trong mắt lại ngập tràn chua xót.
"Mình luôn nghĩ, nếu thích một người thì có thể nhìn thấy điều đó trong ánh mắt họ. Cho nên mình cứ nghĩ là cậu thích mình, chỉ là cậu có lúc sợ hãi, nên mình mới quyết định dũng cảm một lần, mình nghĩ như thế sẽ vượt qua được khoảng cách giữa chúng ta."
Giọng cô nhẹ nhàng, bình tĩnh, dường như không có oán trách, nhưng lại khiến lòng người chùng xuống.
"Nhưng bây giờ mình phát hiện, có lẽ không phải vậy."
Cô xoay người, nhìn bóng lưng Giang Dữ, hàng mi run rẩy, giọng nghẹn ngào:
"Giang Dữ, cậu vẫn còn trách mình sao? Vì mình đã ra đi không một lời từ biệt, vì mình đã rời xa cậu suốt bao nhiêu năm cậu vẫn còn giận mình sao?"
Giang Dữ khẽ run mi, yết hầu trượt lên trượt xuống, cổ họng như nghẹn lại bởi cát bụi, nặng nề đến mức không thốt nên lời.
Làm sao mà không thích cô được chứ? Cậu thích cô đến mức sắp phát điên rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!