Chiếc mô tô chạy rất chậm, vạt áo đồng phục của cô theo gió khẽ bay, vài sợi tóc lộ ra ngoài mũ bảo hiểm cũng lơ thơ phất phơ.
Giang Dữ "ừm" một tiếng, giọng hiếm hoi mang theo sự dịu dàng, kiên nhẫn: "Vì sao vậy?"
"Vì từ nhỏ mình đã yếu lắm rồi, bảy tuổi còn bị một trận bệnh nặng suýt không cứu nổi. Ba mẹ sợ đến phát điên. Dù trước kia không tin mê tín, nhưng lúc đó họ chạy khắp nơi, tìm thầy xem mệnh, ai nói gì cũng tin. Có người bảo mình học múa sẽ giải được tai ương. Nghe vô lý lắm, nhưng họ lúc đó cũng hết cách, chỉ biết bấu víu."
Giọng Lâm Niệm rất nhẹ, mi dài cụp xuống, cô khẽ áp sát lưng Giang Dữ, nghe tiếng gió lướt qua tai hết lần này đến lần khác.
"Nhưng thầy đó còn nói, dù vậy mình cũng chỉ sống được đến mười tám tuổi thôi. Bảo là kiếp trước nợ nần gì đó."
Mười tám tuổi sắp tới rồi, nói không sợ là nói dối.
Cô thật sự rất muốn sống tiếp. Cô còn trẻ như thế, xung quanh còn bao nhiêu người yêu thương cô, tương lai rõ ràng vẫn còn rực rỡ.
Nếu có thể, cô muốn bên Giang Dữ lâu một chút, lâu thêm nữa.
Tính cậu xấu vậy, lỡ sau này chọc Tôn Tề Thiên giận mà bỏ đi luôn, lại quay về cô độc thì tội lắm.
Không người thân, không bạn bè, nếu cũng không có ai thương, thì Giang Dữ đáng thương biết mấy.
Xe bỗng dừng kịch bên vệ đường, Lâm Niệm giật mình ngẩng đầu nhìn.
"Nhảm nhí." Giang Dữ khẽ lầm bầm, giọng có phần nặng nề.
Cậu dựng thẳng người, hơi cúi đầu: "Trò lừa bịp vụng về vậy mà cậu cũng tin, ngốc chết đi được."
Lâm Niệm khựng lại, sống mũi bỗng cay xè, cô gắng nặn ra nụ cười, nhẹ nhàng choàng tay ôm eo cậu.
"Mình cũng thấy vậy mà. Ở hiền gặp lành, mình có làm gì thất đức đâu, sao mà chết được chứ?"
Rồi cô cố ý pha trò, nho nhỏ hỏi:
"Giang Dữ, cậu sợ mình chết lắm đúng không?"
Cậu không trả lời, ánh đèn đường lặng lẽ hắt lên tấm lưng gầy, trông cô đơn lại heo hút.
Yên tĩnh một hồi lâu, cậu dắt xe dựng hẳn, đến trước mặt cô, nhẹ nhàng tháo mũ bảo hiểm.
Một đứng một ngồi, tóc Giang Dữ lòa xòa che đi đôi mắt đen, bóng hai người lẫn vào nhau dưới ánh đèn, quấn quýt không rời.
Giờ Giang Dữ mới phát hiện, đuôi mắt Lâm Niệm đã đỏ hoe.
Cô từ bé đã vậy, rõ ràng sợ muốn chết mà cứ tỏ ra không có gì.
"Không đâu." Giọng cậu hơi khàn, ngón tay khẽ lướt qua khóe mắt đỏ hoe, ánh nhìn dịu lại, hòa tan trong ánh trăng.
"Cậu nói đúng, ở hiền gặp lành, ông trời chắc chắn thấy hết. Ông sao nỡ bắt cậu đi."
Nếu thật sự có báo ứng, thì kẻ nên xuống địa ngục là cậu mới đúng.
Một cô gái cả đời chưa từng làm điều xấu như Lâm Niệm, sao lại bất công vậy.
"Giang Dữ, thật ra mình nghĩ, lần đó mình khỏe lại không phải nhờ múa hay nhờ thầy gì cả."
Lâm Niệm cười nhẹ, nắm lấy tay cậu đang đặt trên khóe mắt cô.
Giang Dữ hơi cứng người, nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, mắt thoáng sững.
Lâm Niệm thì tự nhiên lắm: "Mình luôn cảm thấy là vì năm đó cậu chuyển đến thị trấn này, nên may mắn của mình cũng theo tới, tự nhiên mà khỏi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!