Chương 32: Váy múa

Xung quanh im phăng phắc, ánh mắt đen lạnh lẽo của Giang Dữ nhìn thẳng vào cô gái đứng đầu, khiến mấy người kia đều vô thức nín thở.

Cô gái phía trước không dám hé miệng, dường như hoàn toàn không ngờ Giang Dữ lại xen vào chuyện này.

"Cậu nói, phá hỏng váy của ai?"

Giang Dữ lại hỏi, giọng điệu chậm rãi mà toát lên lạnh lẽo rợn người.

"Lâm, Lâm Lâm." Cô ta run rẩy, bản năng nép sau lưng Triệu Lâm.

Triệu Lâm mặt cũng cứng ngắc, dưới ánh mắt bao người, cô ta chỉ đành lấy hết can đảm mở miệng:

"Cái đó, Giang Dữ, chỉ là váy của một bạn nữ mới chuyển trường, cậu chắc cũng không quen đâu, nên thật ra không cần để ý."

Cô ta cố tỏ ra không sao, trong giọng còn gượng gạo tỏ vẻ thân quen.

Giang Dữ khẽ nhíu mày, nheo mắt nhìn cô ta: "Chúng ta thân lắm à?"

Triệu Lâm mặt càng lúc càng cứng, đỏ bừng lên, liếc xung quanh, giọng càng lúc càng nhỏ: "Chúng ta từng ăn với nhau mà. Mình từng hẹn hò với Tôn Tề Thiên, mới chia tay không lâu."

Giang Dữ hơi nhướng mày, mặt chẳng có biểu cảm gì, chỉ hạ mắt liếc cô ta từ trên xuống.

"Quả nhiên, nhìn ai cũng giống nhau."

Giọng cậu không lớn, nhưng trong hành lang vắng vang lên rõ rệt.

Triệu Lâm thoáng sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì Giang Dữ đã cong môi, cười một nụ cười quỷ dị, trong mắt lại chẳng có lấy chút ý cười.

Đầu thuốc đỏ lập loè dí sát tai cô ta, phát ra tiếng xèo xèo, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Lâm lập tức tái mét.

Giang Dữ cúi thấp, thu lại ý cười, đôi mắt đen thẳm phủ một tầng âm lạnh, giọng khàn khàn như quấn theo gió băng:

"Trước giờ tôi không đánh con gái. Nhưng hôm nay không ngại phá lệ. Tôi nào có biết bạn gái cũ của Tôn Tề Thiên là ai, cái đầu thuốc này chỉ lệch một chút thôi, gương mặt này khỏi cần giữ."

Triệu Lâm chưa từng thấy cảnh này, hơi nóng của tàn thuốc dần áp sát, nước mắt cô ta liền chảy ra ròng ròng.

Tuy trước kia hay theo Tôn Tề Thiên ra ngoài ăn nhậu, nhưng Giang Dữ vẫn chỉ ngồi riêng lười biếng lướt điện thoại.

Chưa bao giờ thấy Giang Dữ quan tâm chuyện gì, cậu lúc nào cũng hờ hững, như thể không có gì dính dáng đến mình.

Vậy mà hôm nay, cậu lại vì một nữ sinh mới chuyển trường mà chặn họ ngoài nhà vệ sinh.

"Mình, mình sẽ đi sửa váy lại cho cô ấy, đi xin lỗi cô ấy. Xin cậu, tha cho mặt mình đi, mình không dám nữa đâu."

Triệu Lâm vốn xinh đẹp, lại rất quý trọng gương mặt của mình.

Cô ta biết không có gì mà Giang Dữ không dám làm. Đúng như lời mọi người đồn, cậu là kẻ điên chính hiệu.

Đắc tội với loại điên, có kết cục nào tốt đẹp?

Bước chân hoảng loạn vội vàng rời đi, ngoài nhà vệ sinh lại trở nên yên tĩnh. Giang Dữ không biểu cảm, rửa tay thật lâu.

Đến khi mùi thuốc lá tan hết, cậu mới chậm rãi bước vào hậu trường sân khấu.

Trong phòng hóa trang, cô gái ngồi trước gương, mặt điểm chút phấn nhẹ, đôi mắt hạnh khẽ cong, môi đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng muốt, nhìn có phần kiều diễm.

Cô đang lúng túng buộc dải ruy băng sau lưng.

Giang Dữ thoáng ngượng ngùng, vô thức sờ mũi, đang do dự có nên qua không thì Lâm Niệm quay lại gọi cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!