Chương 30: Sân thể dục

Tiếng nhạc sôi động xen lẫn tiếng hò reo khẩu hiệu của đám học sinh nam nữ, sân thể dục tràn ngập sức sống, bầu không khí thanh xuân cuồng nhiệt, rạo rực sức trẻ.

Giọng của Lâm Niệm không lớn, nhưng Trần Âm Lạc nghe rõ mồn một, đứng ngẩn người ra mất một lúc lâu.

"Khoan đã, Niệm Niệm, cậu thích Giang Dữ á?!" Trần Âm Lạc trừng to mắt, nhìn cô như thể vừa nghe chuyện động trời.

"Tại sao chứ?! Hai người nhìn chẳng giống kiểu sẽ quen nhau chút nào luôn đó! Cậu thích cậu ấy từ khi nào thế? Hai người mới biết nhau có mấy ngày? Chỉ vì cậu ấy đẹp trai thôi hả?"

Một loạt câu hỏi của Trần Âm Lạc khiến Lâm Niệm thấy hơi xấu hổ, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

"Không phải vậy đâu, bọn mình quen nhau từ nhỏ rồi." Lâm Niệm cười bất đắc dĩ. "Giờ phải ra sân luyện tập rồi, chuyện này để sau mìn kể cậu nghe được không?"

Trần Âm Lạc vẫn chưa tiêu hóa nổi, mặt cứ như bị sét đánh, còn định hỏi thêm thì đã bị Lâm Niệm cắt ngang.

"Hay là để mình đi vệ sinh một lát, lần sau nói tiếp nha?"

Nói xong cô vẫy tay cười, rồi nhanh chóng lỉnh đi.

Bóng lưng cô dần khuất xa. Trên khán đài, Giang Dữ lặng lẽ dập điếu thuốc trong tay, đứng dậy, nhấc chân băng qua lan can nhảy xuống.

Bên cạnh, Tôn Tề Thiên đang chơi game, ngẩng đầu liếc cậu một cái: "Anh Dữ, cậu đi đâu vậy? Sắp tới lượt lớp mình luyện rồi đó."

"Đi vệ sinh." Giang Dữ đáp nhạt.

Tôn Tề Thiên nhìn theo hướng cậu đi, thấy ngay Lâm Niệm ở phía trước, lập tức hiểu rõ. Hắn hô lớn:

"Âm Lạc ơi~ Qua đây chơi game với anh nè~"

Trần Âm Lạc vốn cũng định đuổi theo, nhưng nghe Tôn Tề Thiên gọi thế, lập tức liếc xéo một cái đầy khinh bỉ, rồi tức tối bước tới, hạ giọng gắt:

"Cậu có bị bệnh không? Giữa chốn đông người mà còn anh với em, nghe muốn nổi da gà chết đi được!"

"Vậy cũng gọi là dầu mỡ hả?" Tôn Tề Thiên đánh xong một trận, nheo mắt cười tà, cố tình hạ giọng trầm thấp, ám muội, "Anh còn có thể khiến em thấy "dầu" hơn nữa, tin không?"

Thực ra Tôn Tề Thiên cũng cao ráo đẹp trai, nhà có điều kiện, ở trường luôn nổi bật. Bạn gái cũ thay liên tục, chỉ mỗi việc trêu chọc Trần Âm Lạc là chưa từng dừng lại.

Trần Âm Lạc bị ánh mắt lộ liễu của cậu làm đỏ cả tai, giận quá hóa thẹn: "Cậu đúng là có bệnh thật! Đừng gọi tôi như thế nữa! Người ta nhìn kìa! Phiền chết đi được!"

Cô đang định bỏ đi, lại bị cậu ta kéo cổ tay giữ lại, giằng mãi không thoát được, đâm đầu vào lòng cậu.

Không khí mờ ám vây quanh, tim Trần Âm Lạc đập loạn cả lên.

Nhìn thấy Triệu Điển đang cau mày nhìn mình, cô theo phản xạ muốn đẩy Tôn Tề Thiên ra.

Nhưng cậu lại ghì cô chặt hơn, vẻ trêu ghẹo biến mất, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm, giọng trầm thấp vang lên bên tai:

"Trần Âm Lạc, cậu nói thật đi, cậu thích Triệu Điển vì cái gì?"

Bầu không khí như ngưng lại. Trần Âm Lạc sững sờ hoàn toàn.

Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng thân mật thế này với con trai. Gần đến mức tim cô không phân biệt nổi là của mình hay của cậu nữa.

Cô còn đang mơ hồ, bỗng nghe thấy tiếng quát của Triệu Điển từ xa:

"Trần Âm Lạc."

Cô ngẩn ra, theo phản xạ đáp: "Hả?"

Triệu Điển ôm trái bóng rổ, tóc ướt sũng mồ hôi, trên người mặc đồng phục thể thao giống cô, nghiến răng nghiến lợi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!