Mưa rơi lộp bộp trên con đường lát đá xanh trước bệnh viện. Đêm muộn, khu vườn nhỏ vắng lặng như tờ, tiếng xe cộ vụt qua cũng nhanh chóng bị sự tĩnh mịch nuốt chửng.
Con mèo trắng toàn thân lấm lem bùn đất. Lúc Lâm Niệm cầm ô tiến lại gần, nó cảnh giác dựng đuôi, ánh mắt sắc như dao, khẽ gầm gừ đầy đe dọa.
Cô lấy từ túi áo ra hai cây xúc xích, nghiêng ô sang một bên, ngồi xuống, cẩn thận bẻ thành từng đoạn nhỏ đưa cho chú mèo ướt sũng.
Có vẻ như vì đói đến chịu không nổi sau những ngày bị người xua đuổi, con mèo chỉ chần chừ giây lát rồi nhanh như chớp ngoạm lấy miếng xúc xích, lỉnh thẳng vào bụi cây gần đó.
Lâm Niệm khẽ thở dài, đặt nốt phần đồ ăn còn lại cạnh ghế đá. Khi cô cúi xuống, bất chợt có cảm giác như có ánh mắt nào đó đang âm thầm dõi theo mình.
Theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn về phía cuối hành lang tầng hai.
Dưới ánh đèn vàng mờ Dữ, cửa sổ lớn sát đất phản chiếu một bóng người. Giang Dữ đứng yên ở đó, ánh sáng yếu ớt kéo dài bóng cậu, khiến dáng người cao gầy trở nên cô quạnh và lạnh lẽo.
Giữa cơn mưa, cô đứng dưới chiếc ô, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt giao nhau.
Bên trong phòng bệnh không bật đèn, Lâm Niệm không thấy rõ gương mặt Giang Dữ, nhưng cô biết chắc, trong bóng tối kia, đôi mắt lạnh nhạt ấy đang chăm chú nhìn cô.
Bất giác, hình ảnh lần đầu cô gặp Giang Dữ ùa về như sóng cuốn.
Năm đó, vì nhận nuôi một đứa bé lạ, Giang Truyện Hoành và vợ cãi nhau ầm ĩ. Cậu bé Giang Dữ, khi ấy mới bảy tuổi, mặc áo trắng tinh, đeo ba lô, đứng ở cửa một mình chơi rubik, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên.
Mãi cho đến khi cô bé Lâm Niệm rụt rè tiến lại gần, cậu mới ngẩng mắt nhìn, đôi mắt đen sâu thẳm ấy lạnh nhạt, cao ngạo và xa cách, khác hẳn lũ con trai ở thị trấn nhỏ này, như thể thuộc về một thế giới khác.
Lâm Niệm lúc ấy có chút sợ cậu, nhưng lại vô thức muốn đến gần. Bà nội cười hỏi vì sao, cô không biết giải thích sao, chỉ ấp úng: "Tại… cậu ấy đẹp trai."
Ký ức thuở nhỏ chầm chậm hiện về, tim cô chợt nhói lên một chút, khó nói rõ là cảm xúc gì.
Đúng lúc đó, một bóng đèn đường chập chờn vụt tắt, màn đêm dày đặc bao trùm lấy thân ảnh cô.
Lâm Niệm bừng tỉnh khỏi dòng ký ức. Khi cô ngẩng đầu nhìn lại, bóng người trước cửa sổ đã biến mất. Căn phòng bên trong tối om, trống không.
Khi lên tầng, cô cố tình đi ngang qua hành lang nơi cậu ở.
Phòng bệnh vẫn mở hé một khe nhỏ. Trong ánh đèn đường chiếu hắt, Giang Dữ ngồi quay lưng về phía cửa sổ, bóng lưng gầy gò bị kéo dài thành một đường lặng lẽ. Trên bàn chỉ có một khay cơm bệnh nhân và cốc nước lọc lạnh ngắt.
Sáng hôm sau, lúc cô đi lấy nước sôi, phòng bệnh ấy đã trống trơn. Giường chiếu được gấp gọn gàng, chỉ còn lại cô lao công đang lau sàn.
Giang Dữ đã đi rồi.
Sau đó họ ở lại viện thêm ba ngày. Chờ kiểm tra sức khỏe của bà xong xuôi, Lâm Niệm ra ngoài mua bữa sáng cuối cùng trước khi xuất viện.
Ai ngờ, hành lang vốn yên tĩnh nay khói thuốc mù mịt. Mấy gã trai tóc xanh đỏ loè loẹt tụ tập trước cửa phòng bệnh Giang Dữ từng ở.
Có vẻ họ đứng từ lâu, vài người ngồi bệt dưới đất, dựa vào tường hút thuốc, ánh mắt mông lung chẳng rõ cảm xúc.
Khi Lâm Niệm bước qua, ánh mắt bọn họ quét từ gương mặt xinh xắn của cô xuống đôi chân trắng ngần. Cô ho nhẹ vì khói thuốc, cố gắng giữ bình tĩnh mà bước thật nhanh xuống lầu.
Cô vẫn nghe lỏm được vài tiếng bàn tán khe khẽ, tuy không rõ ràng nhưng từ "Anh Giang" vẫn đủ khiến cô nhói tim.
Cúi đầu nhìn bậc thang, từng bậc từng bậc trôi qua, lòng cô chợt trùng xuống.
Mấy người kia là bạn của Giang Dữ?
Cậu ấy trước giờ vốn ghét kiểu người như vậy nhất kia mà.
Lúc quay về, cô cố tình đi vòng đường khác, nhìn từ xa, bọn họ vẫn chưa rời đi, người thì ngồi, người thì đứng, rõ ràng là đang chờ.
Lâm Niệm ôm đồ ăn sáng, vừa tới cửa phòng thì nghe thấy giọng bà đang trò chuyện với ai đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!