Chương 29: Sân trường

Hành lang vắng lặng, Giang Dữ khoanh tay tựa bên cửa sổ, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt thờ ơ dõi theo màn mưa lất phất ngoài trời.

Triệu Minh Triết trong bộ vest chỉnh tề, đứng cạnh cậu. So với lần gặp trước, ông già đi trông thấy, dù mới ngoài bốn mươi, hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc.

"Bố đã bàn với bố nuôi của con rồi. Ông ấy đồng ý để bố đưa con đi, chỉ cần con gật đầu. Ông nội con cũng nói, tài sản trong nhà đều có thể để lại cho con, miễn là con chịu quay về nhà họ Triệu. Bố sẽ bồi thường cho nhà họ Giang một khoản."

Khác với thái độ bực bội thường thấy, lần này Giang Dữ im lặng, thản nhiên nghe ông nói xong, ánh mắt vẫn lãnh đạm hướng ra ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, cậu bật cười khẽ: "Ông ấy tất nhiên sẽ đồng ý rồi. Ước gì tôi biến khỏi cái nhà đó luôn ấy chứ."

Triệu Minh Triết thấy có hy vọng, vội hỏi: "Vậy con nghĩ sao?"

Giang Dữ giọng nhàn nhạt, mắt không rời ngoài trời mưa:

"Giúp tôi một việc, tôi sẽ đi với các người. Sau này cần thiết thì dưỡng lão lo hậu sự cũng được. Nhưng tôi ở đâu là chuyện của tôi, hộ khẩu cũng phải tách riêng."

"Tiền nong thì khỏi. Ông đây không ham."

Lời "ông đây không ham" khiến Triệu Minh Triết nghẹn họng. Xuất thân thư hương, ông luôn khinh thường kiểu người hút thuốc, đánh nhau, sống hoang như Giang Dữ. Trớ trêu thay, con trai ruột của ông lại chính là hình mẫu đó.

Giang Dữ lại nói, giọng vẫn bình thản:

"À mà tiền bồi thường cũng khỏi cần. Tôi sớm trả gấp đôi rồi. Giờ cho thêm chẳng phải quá rẻ cho nhà đó sao?"

Triệu Minh Triết có phần lúng túng: "Dù sao nhà họ Giang cũng nuôi con bao năm, ân nghĩa vẫn phải có chứ."

Giang Dữ không trả lời, chỉ búng tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.

"Giúp chuyện gì? Phải làm sao?" Ông hỏi, đổi sang giọng dè dặt.

"Ông có quen lãnh đạo trường trung học số 1 đúng không?"

"Ừ, hiệu trưởng với bí thư trường đó đều là học trò ông nội con tài trợ học hành, cũng xem như có tình nghĩa."

Ánh mắt Giang Dữ dần trở nên âm u, nhưng khóe môi lại nhếch lên một đường cong kỳ dị. Cậu nói lạnh nhạt:

"Trường trung học số 1 có đứa tên là Bạch TỊnh, bắt nạt bạn học, lập bè kết phái. Như vậy chẳng đáng bị đuổi học sao?"

Triệu Minh Triết hơi bất ngờ: "Là con gái à? Đuổi học thì hơi nặng tay. Trước giờ con cũng đâu quan tâm mấy chuyện này?"

"Giờ thì quan tâm rồi." Giang Dữ dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác một cú hoàn hảo.

Cậu quay lại, nhìn ông chằm chằm: "Tôi đã nói tôi không đánh con gái, nhưng cũng đâu bảo là sẽ tha cho cô ta."

Triệu Minh Triết chau mày, còn đang do dự.

"Không muốn giúp à?" Giang Dữ nhướng mày, mặt không biểu cảm.

"Giúp, giúp chứ! Ngoài điều kiện đó còn gì nữa không?" Ông vội nói.

Triệu Minh Triết hiểu rõ con trai mình, tính cách cực đoan, tâm lý âm u, đúng như người ta đồn: điên. Đứa con gái kia mà bị Giang Dữ trả thù, hậu quả không dám tưởng tượng. Ông đã từng vào trại, biết rõ nơi đó khắc nghiệt thế nào. Ông không muốn Giang Dữ phải bước vào con đường đó thêm lần nữa.

Lúc hai người chia tay, Giang Dữ lướt qua ông, môi nhếch lên một nụ cười kỳ quặc, trong mắt không chút cảm xúc, giọng khàn khàn:

"Tôi vẫn luôn thắc mắc, tôi với vợ ông, không, vợ quá cố, giống nhau đến thế, ông nhìn tôi không thấy sợ? Không thấy rợn người, ác mộng về đêm à?"

Nói xong, cậu đút tay vào túi quần, quay lưng bỏ đi, dáng vẻ vừa lười nhác vừa lạnh lẽo.

Quanh đó lặng ngắt, đến cả tiếng gió cũng khẽ khàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!