Giọng nói dịu dàng mà kiên quyết của cô vang lên giữa con hẻm tối, không chút sợ hãi trước đám đàn ông xăm trổ.
Giang Dữ hơi sững người, ánh mắt tối tăm chớp qua rồi lại phẳng lặng.
"Tôi quen Giang Dữ lâu rồi. Cậu ấy có thể hơi lạnh nhạt, thỉnh thoảng sợ hãi hay trốn tránh, nhưng chưa bao giờ tệ như các người nói. Các người bảo cậu ấy phóng hỏa, giết người, nhưng đã có ai từng thấy tận mắt chưa? Dựa vào lời đồn để phán xét một người, Giang Dữ không làm, cũng không thèm làm."
Cô nói chậm rãi, giọng không lớn, song không ai lên tiếng.
Giang Dữ cúi đầu, mái tóc ướt xõa che mắt, không rõ nét mặt. Nhưng Lâm Niệm mơ hồ thấy ngón tay cậu khẽ run, tấm lưng vốn kiêu ngạo giờ lại lộ chút gầy gò.
Tại sao không ai nhìn thấy những điểm tốt của Giang Dữ? Họ chỉ chăm chăm giễu cợt xuất thân, tính cách, chẳng ai kiên nhẫn hiểu con người cậu, toàn nghe rồi tự vẽ nên "Giang Dữ" trong tưởng tượng.
Không biết bao lâu, Giang Dữ đi đến bên cô, liếc Anh Thành, mắt đen bình thản:
"Nợ cũ chuyện xưa, tối nay thanh toán hết."
Anh Thành kẹp điếu thuốc khựng lại, nheo mắt.
Giang Dữ cúi xuống, nhìn Lâm Niệm, giọng trầm thấp:
"Xin lỗi vì thất hứa. Nói bà cậu, hôm khác tôi sẽ qua xin lỗi."
Rồi quay sang Tôn Tề Thiên:
"Giúp tôi đưa Lâm Niệm về."
Tôn Tề Thiên trừng mắt:
"Đùa hả? Để cậu ở đây một mình?"
Anh Thành bật cười:
"Thôi căng thẳng gì. Tao không đụng con bé đâu, đụng nó mày liều mạng với tao mất."
Hắn ta nhả khói, khoác vai Giang Dữ:
"Sau trận này, xong. Xem như giúp tao một việc."
Hắn lại liếc tên tóc vàng:
"Còn con bé kia, tao dám cam đoan, tụi này ai dám động vào, tao xử đầu tiên."
Không khí dưới hầm ngột ngạt, Lâm Niệm theo sau Tôn Tề Thiên, nhìn quanh khán đài đã đông nghẹt, nín thở.
Giang Dữ chỉ mặc quần đùi, choàng khăn trắng, đứng trên đài quấn bảo hộ. Anh Thành thì niềm nở hầu nước bóp vai.
Sân đấu rộng lớn, dưới ít nhất cả ngàn người, ánh mắt chăm chú.
Đối thủ của Giang Dữ cao to, cơ bắp cuồn cuộn.
Lâm Niệm khẽ hỏi:
"Họ sắp đánh nhau à?"
Tôn Tề Thiên rút thuốc, rồi nhét lại túi:
"Coi là vậy, lát cậu sẽ hiểu."
Trọng tài ra giữa, rồi thổi còi, rời sàn. Đối thủ liền tấn công, Giang Dữ nghiêng đầu né.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!