Chương 15: Con hẻm

Gió đêm lùa qua, mang theo chút se lạnh, không ngừng táp vào mặt của Giang Dữ. Cảm giác tê dại, căng thẳng nơi lồng ngực cũng dần tiêu tán theo điếu thuốc đã tàn lụi.

Cuối cùng, cậu vẫn không thể cho Triệu Minh Triết một lời hứa nào, chỉ qua loa nói mình còn việc phải làm, rồi vội vàng tránh né mà bỏ đi.

Khi bước lên bậc thang dãy lớp học, Giang Dữ dùng chân dập tắt tàn thuốc. Gương mặt cậu bình lặng không cảm xúc, đi vào từ cửa sau lớp học. Vừa vào, ánh mắt đã lập tức bắt gặp Lâm Niệm đang cúi đầu chăm chú làm bài tập.

Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh rọi xuống cần cổ trắng trẻo của cô, vài sợi tóc mềm nhẹ nhàng rủ trên da, nhìn từ xa vừa yên tĩnh lại vừa xinh đẹp.

Tôn Tề Thiên vẫn chưa về, ôm quả bóng rổ, "bịch" một tiếng ném vào tường, đợi nó bật lại thì lại tiếp tục ném, từng tiếng vang lên buồn chán mà đều đặn.

Giang Dữ mặc lại áo khoác, xác nhận trên người không còn mùi thuốc lá nồng nặc, mới thong dong đút tay vào túi quần, chậm rãi bước tới. Đôi mắt đen cụp xuống, giọng điệu vẫn lãnh đạm, lười nhác như mọi khi:

"Sao còn chưa về?"

Bóng dáng quen thuộc dần đến gần, che khuất ánh sáng trên tập bài tập của Lâm Niệm. Đến khi cậu cất tiếng, cô mới như giật mình, ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, bình thản kia của Giang Dữ.

Lâm Niệm lén liếc nhìn về phía cuối lớp, nơi Tôn Tề Thiên đang chơi bóng, hạ giọng thì thào:

"Nếu mình về trước, lỡ cậu không đến thì sao?"

Tiếng bóng rổ đập lên tường vẫn chưa ngừng. Giang Dữ nhướng mày, rút ghế ra ngồi đối diện cô, cúi mắt liếc bài tập trên bàn, khóe môi khẽ cong lên như cười mà chẳng cười:

"Hóa ra trong mắt cậu, tôi là loại người không giữ lời như vậy à?"

Lâm Niệm hoàn toàn không ngờ cậu lại nghĩ thế, vội vàng lắc đầu phủ nhận:

"Không phải đâu, mình chưa từng nghĩ vậy."

Ánh mắt cô quá đỗi nghiêm túc, chân thành đến mức khiến Giang Dữ cảm thấy tim ngứa ngáy, môi cũng hơi khô khốc, tay trong túi vô thức sờ vào bao thuốc đã gần trống rỗng.

"Giang Dữ, người vừa rồi đến tìm cậu là ba cậu à?"

Nghe câu này, Tôn Tề Thiên đang giả vờ chơi bóng nhưng thực ra đang nghe lén, bất giác khẽ ho khan.

Giang Dữ không lộ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng:

"Ông nội tôi bệnh nặng, muốn tôi về nhà."

"Vậy…," Lâm Niệm hơi ngập ngừng, dè dặt ngẩng mắt nhìn cậu, "cậu sẽ đi với họ à?"

Lớp học lặng ngắt, ngay cả tiếng bóng rổ cũng dừng lại. Gió đêm se se thổi vào, khẽ làm rèm cửa lay động, tạo thành những gợn sóng lờ mờ.

Như thể cả cơn gió cũng đang chờ câu trả lời của Giang Dữ.

Một lúc lâu sau, ánh mắt thoáng u tối của cậu bị cố ý giấu kín, chỉ trong nháy mắt.

Giang Dữ cong môi, cười khẽ với vẻ bất cần, cố ý nghiêng người lại gần, hạ giọng trầm thấp:

"Bạn học Lâm Niệm, hình như cậu rất sợ tôi sẽ đi thì phải?"

Âm điệu giễu cợt mà khàn khàn ấy như xuyên qua bầu không khí tĩnh lặng, đến ánh đèn trắng cũng phảng phất thêm chút mờ ám.

Lâm Niệm bị nhìn đến đỏ mặt, cuống quýt cúi đầu thu dọn sách vở:

"Về thôi, không lại để bà đợi sốt ruột."

Nhìn bóng dáng cô gần như bỏ chạy, Giang Dữ cong môi cười, rồi cũng thong thả đứng lên đi theo.

Ánh mắt cậu vẫn dõi theo bóng lưng Lâm Niệm, khi đi ngang qua cuối lớp cũng không thèm liếc Tôn Tề Thiên lấy một cái. Tôn Tề Thiên tức tối la lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!