Tiếng ve ngoài cửa sổ kêu vang ầm ĩ, tiếng chuông hết tiết vang lên bất ngờ, sắc nhọn vọng khắp hai dãy hành lang.
Trên đường quay lại lớp, Giang Dữ đút tay túi quần, lững thững đi sau Lâm Niệm, hai người một trước một sau bước vào.
Tôn Tề Thiên nhìn theo từ đầu đến cuối, chờ Lâm Niệm ngồi xuống rồi mới nghi hoặc hỏi:
"Ê, hai người có phải đang giấu chuyện gì mờ ám không vậy?"
Tay Lâm Niệm đang lật sách chợt khựng lại, cúi đầu nhỏ giọng: "Không có gì đâu."
"Thật không đấy?"
Tôn Tề Thiên rõ ràng không tin, giơ tay làm điệu bộ vuốt tóc ra sau tai y như mấy cô nàng xấu hổ, rồi cười gian:
"Hồi nãy về lớp, mặt cậu đỏ như quả cà chua luôn á, còn vuốt tóc một phát duyên dáng nữa, tôi tưởng…"
Rầm, tiếng bàn ghế va chạm mạnh vang lên chát chúa.
Tôn Tề Thiên bỗng khựng lại, người và ghế cùng nghiêng về phía trước, suýt nữa thì đập nguyên mặt xuống bàn. May mà kịp chống tay lại.
"Này! Cậu đá ghế tôi làm gì hả?!" Cậu ta tức tối quay đầu.
Giang Dữ vẫn dựa lưng vào ghế, tay đút túi, lười biếng ngẩng mí mắt lên, cằm hất nhẹ về phía bảng đen:
"Im lặng, nghe giảng."
Giọng điệu bình thản như không, nhưng đủ để Tôn Tề Thiên nghệt mặt ra mất một lúc.
Rồi cậu ta bất ngờ bật cười khúc khích, run cả vai, cố gắng nhịn nhưng vẫn không giấu nổi:
"Nghe giảng? Cậu? Giang Dữ nghe giảng? Tôi có nghe nhầm không vậy?"
Lâm Niệm ở bên cạnh không vui, lí nhí phản bác: "Tại sao Giang Dữ lại không thể nghe giảng? Trước đây thành tích cậu ấy rất tốt mà."
Tôn Tề Thiên lập tức thu lại nụ cười, như thể nghẹn lời. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Giang Dữ rung lên liên tục, từng đợt, từng đợt.
Cậu cau mày, cúi đầu, ngón tay dài gõ nhanh mấy chữ, vẻ bực bội không hề giấu giếm.
"Ông ta lại tìm cậu à?" Tôn Tề Thiên nhíu mày, giọng cũng nghiêm túc hơn mọi khi.
"Ừ."
"Má nó." Tôn Tề Thiên rít khẽ, rồi nhổ một câu: "Ông ta còn mặt mũi đến tìm cậu sao? Tên khốn như ông ta, tôi đây cũng phải gọi bằng tổ tông."
Thầy giáo đã vào lớp, tiếng ồn dần dịu xuống, chỉ còn vài học sinh đến muộn thì thào trò chuyện.
Lâm Niệm không hiểu họ đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt đầy khó chịu của Tôn Tề Thiên, cô mơ hồ cảm thấy chuyện này chẳng đơn giản.
"Là bố tôi." Giọng Giang Dữ lạnh nhạt, như một cơn gió lạnh lướt qua tai.
"Chú Giang ấy hả?" Lâm Niệm buột miệng.
Giang Dữ tắt điện thoại, ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: "Là bố ruột tôi. Một năm trước ra tù rồi. Giờ muốn tôi về với ông ta."
Lâm Niệm cảm giác tim mình rơi mạnh một nhịp, tay cầm tập bài tập vô thức siết chặt.
"Vậy cậu định sao?"
"Cậu muốn tôi đi sao?" Giọng cậu nhẹ bẫng, môi khẽ cong như cười như không, ánh mắt đen láy ép chặt lên ánh mắt cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!