Chương 10: Cãi nhau

Sau cơn mưa, không khí trở nên oi ẩm, dính nhớp như phủ một lớp màng ướt trên da. Ngay cả cơn gió lướt qua cũng mang theo chút nặng nề. Lâm Niệm cụp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang rung liên tục, môi mím chặt, ánh mắt thoáng chút trống rỗng.

Vừa bấm nhận cuộc gọi, giọng nữ bên kia đã lập tức vào thẳng chủ đề, dứt khoát, lạnh lùng, không để cô có bất kỳ thời gian phản ứng nào, đúng với phong cách quen thuộc của mẹ cô: quyết đoán, luôn hành động nhanh gọn, chẳng bao giờ dây dưa.

"Niệm Niệm, chuyện hợp đồng bố mẹ đã bàn bạc xong xuôi rồi, chắc tháng sau sẽ ký. Mẹ với bố con thấy bây giờ kinh tế bên nhà bố đang rất khó khăn, con từ bé đến giờ chưa từng chịu khổ, theo mẹ và chú Trương sẽ không thiệt thòi chút nào, muốn đi du học hay định cư đều dễ dàng."

"Giờ mẹ nói mấy chuyện này làm gì? Không thể đợi con dần ổn định rồi hãy nói à? Sao không cho con một chút thời gian tiếp nhận?"

Giọng nói bị ngắt ngang, là giọng khàn khàn, mệt mỏi của bố cô, rõ ràng là ông đã giành lại điện thoại từ mẹ. Khi chuyển sang nói với cô, ông lại dịu giọng đi ngay.

"Niệm Niệm, là bố đây."

"Vâng." Cô khẽ đáp, giọng khàn khàn vì vừa khóc xong.

"Ông bà nội dạo này thế nào? Con sống ở đó có quen không?"

Khác với mẹ, bố cô lúc nào cũng nhẹ nhàng, luôn tìm cách dẫn dắt câu chuyện qua những chuyện nhỏ xíu.

"Mọi thứ đều ổn. Bố đừng lo."

"Niệm Niệm à, không phải bố không muốn giữ con lại bên mình. Nhưng con cũng thấy rồi đấy, bố giờ nợ nần chồng chất, nhà thì thế chấp, ông bà lại già yếu. Bố mẹ bàn đi tính lại, thật sự bên mẹ con sẽ cho con một tương lai tốt hơn."

Giọng bố càng nói càng nhỏ, cuối cùng mang theo chút bất lực và tự giễu.

Người đàn ông trung niên từng mạnh mẽ, từng kiêu hãnh trong trí nhớ cô, sau những lần thất bại trên thương trường, cũng dần phải cúi đầu trước hiện thực khắc nghiệt.

Lâm Niệm nào không biết bố yêu cô, từ nhỏ đến lớn, bất cứ thứ gì cô muốn, dù có khó khăn thế nào bố cũng nghĩ cách đáp ứng.

Khi cả thị trấn đua nhau sinh thêm con trai để nối dõi, bố cô lại gạt phăng: "Nếu vì có thêm một đứa mà lơ là Tiểu Niệm nhà mình, con bé sẽ đau lòng lắm."

Cô nhớ lần đầu thấy bố khóc là khi cô bệnh nặng, khóc lăn lộn trên giường, còn người đàn ông cứng rắn ấy đỏ hoe đôi mắt, đứng cạnh giường mà đau đớn hơn cả cô.

Lúc còn bé, Lâm Niệm chưa từng nghi ngờ, dù có muốn hái mặt trăng, bố cũng sẽ cố gắng hái cho cô bằng được.

"Bố." Cô do dự một lúc rồi lấy hết can đảm nói nhỏ: "Nếu con không sợ khổ thì sao? Con không ngại đâu, con chỉ muốn ở lại đây, sống cùng ông bà."

Cô sắp về đến nhà. Cây hòe lớn trong sân nhẹ nhàng lay động theo gió, những chùm hoa trắng bị mưa làm ướt rơi đầy mặt đất, tựa như tuyết phủ đầy sân.

Căn nhà ba tầng bật đèn vàng mờ nhạt, vẫn như bao năm qua, chỉ cần Lâm Niệm chưa về, chiếc đèn ấy sẽ mãi sáng, lặng lẽ soi đường cho cô quay lại.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi mẹ cô giành lấy điện thoại, giọng lạnh lùng cứng rắn không đổi:

"Con không muốn đi du học, muốn ở lại thị trấn, là vì Giang Dữ đúng không?"

Nghe mẹ nhắc đến cái tên ấy, Lâm Niệm hơi sững người, tay cầm điện thoại cũng siết chặt.

"Mẹ nói rồi, con vì nó mà tìm đủ cách quay về, mẹ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mẹ nói cho con biết, tốt nhất là con từ biệt xong thì theo mẹ và chú Trương ra nước ngoài. Đừng nói là vì ông bà, con vì ai, trong lòng con biết rõ. Con biết bố Giang Dữ là loại người thế nào không?"

"Mẹ!"

Giọng nói lạnh lùng chua chát của mẹ sắp tuôn ra thêm, Lâm Niệm không nhịn được nữa, bật ra một tiếng gắt, giọng nghẹn lại, nhưng rõ ràng:

"Giang Dữ không giống bố cậu ấy."

"Không giống chỗ nào?! Lâm Niệm, mẹ nói cho con biết, Giang Dữ không phải người cùng thế giới với con! Nếu nó dám đến gần, dám có ý đồ gì, mẹ sẽ không tha cho nó! Nói là làm đấy!"

"Thôi đủ rồi! Con bé từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm sao có thể dính dáng đến loại người đó được?"

Tiếng mẹ càng lúc càng gay gắt, cuộc cãi vã ở đầu dây bên kia ngày càng dữ dội. Lâm Niệm đỏ hoe mắt, siết chặt điện thoại như muốn bóp nát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!